Chuyện về người phụ nữ không thể chạm tới con mình

Thứ Hai, 24/01/2011, 10:47
Gần con trong gang tấc nhưng Nguyễn Thị Liệu quê ở Lục Ngạn, Bắc Giang đã chẳng thể nào chạm được tới con chỉ bởi vì lòng tự ti của một người mẹ không có tiền.

Liệu đã không được may mắn như nhiều người khác khi đi xuất khẩu lao động. Bệnh tật, bị chủ đánh đã khiến cô phải trở về nước sớm hơn dự định với hai bàn tay trắng. Thế nên về lại quê hương cô đã không đủ bản lĩnh để trở về ngôi nhà của mình. Có gia đình nhưng Liệu lại phải sống lang thang như một kẻ không nhà. Để rồi cuộc đời đưa đẩy, cô thành gái bán hoa. Và hôm nay đây cô ngồi kể lại cho tôi nghe về những bước đi lầm lỡ của cuộc đời mình tựa như một lời xám hối.

Liệu lấy chồng khi mới vừa tròn mười tám tuổi. Gia đình nhà chồng cô nghèo lắm. Liệu vẫn còn nhớ như in khi cô bước chân vào nhà chồng, đồ đạc chả có gì ngoài bốn bức tường hoen ố, trống trơn. Chồng cô lại là người mù chữ. Cũng bởi vì quá nghèo nên chồng Liệu đã không được đến trường như những bạn bè cùng trang lứa. Cuộc đời anh từ bé đến lớn cũng chỉ biết có ruộng đồng nên tính tình cục cằn thô lỗ.

Dù biết chồng có biết bao nhiêu nhược điểm vậy mà không hiểu vì lẽ gì cô cứ chết mê chết mệt. Biết rằng lấy chồng nghèo thì cuộc đời cô rồi sẽ phải chịu nhiều vất vả nhưng cô vẫn quyết tâm xây dựng hạnh phúc với người đàn ông mà mình yêu thương. Rồi cô có con. Cuộc sống kể từ đó mới thực sự là một thử thách cam go đối với đôi vợ chồng trẻ. Gia đình cô nhiều khi còn không có đủ cơm mà ăn.

Hồi đó ở quê cô rộ lên phong trào đi xuất khẩu lao động sang Đài Loan. Nhà nhà rủ nhau, người người rủ nhau đi xuất khẩu lao động. Hơn nữa cũng đã có một số người đi trước gửi tiền về xây nhà, mua sắm đồ đạc nên mọi người càng tin hơn đó là một chân trời mới. Hai vợ chồng cô khi ấy cũng không thể đứng nhìn sự nhộn nhịp, rộn ràng trong hướng làm kinh tế mới của những người trong thôn. Bao nhiêu đêm suy đi tính lại, vợ chồng cô quyết định sẽ cắm đất vay vốn ngân hàng để lấy tiền cho cô đi xuất khẩu lao động. Nhưng cắm đất chưa đủ, cô đành đi theo diện vay vốn của công ty. Sau này sang bên đó làm được việc, họ sẽ khấu lương để trừ nợ dần.

Ngày cô ra đi, đứa con gái mới chưa tròn một tuổi. Thương con rất nhiều nhưng vì miếng cơm manh áo, vì muốn tương lai của con sau này sẽ sáng sủa hơn nên cô đành nhắm mắt mà đi.

Sang bên đó, tháng đầu tiên người ta ứng trước lương cho cô gửi về nhà trả nợ. Lần đó, cô gửi về được sáu triệu. Số tiền đó dù chưa đủ để chồng cô trả nợ ngân hàng nhưng cũng gieo vào lòng cô niềm tin về một tương lai tươi sáng. Mộng ước về một cuộc sống đủ đầy cứ chứa chan trong lòng người phụ nữ xa quê. Nhưng ai có ngờ đâu sau đó họ không trả thêm cho cô đồng nào nữa. Người ta bảo, vì cô vay tiền của công ty nên giờ làm được bao nhiêu sẽ phải trả cho công ty.

Một tháng, hai tháng, rồi nhiều tháng sau đó cô không nhận được thêm bất kỳ khoản tiền nào để gửi về cho chồng. Đau đớn và chua xót, cô nhận ra mình đang bị lừa. Thế rồi cô lăn ra ốm. Mà đã ốm thì đương nhiên phục vụ chủ không tốt nên cô lại bị người ta đánh đập. Có lần ông chủ đánh cô tới mức không lết nổi đôi chân. Đã thế cô lại không có cách nào để liên lạc được với gia đình.

Kể từ khi đặt chân tới đất nước Đài Loan xa xôi, lạ lẫm đêm nào cô cũng khóc. Cô khóc vì nỗi nhớ con như cào xé. Khóc vì thương người chồng đang nuôi hy vọng nơi quê nhà và cô khóc cho số phận bất hạnh của mình. Chấp nhận xa chồng xa con mà chẳng có được kết quả nào xứng đáng. Hợp đồng lao động của cô là hai năm nhưng quá tuyệt vọng vì công sức mình bỏ ra mà chẳng thể mang tiền về giúp gia đình nên cô xin về nước sớm hơn dự định. Cô làm thế đương nhiên người ta quy cho cô cái tội phá ngang hợp đồng nên càng có cớ để không trả cô thêm một đồng lương nào nữa. Hành trang trở về của cô khi ấy chỉ còn một thân xác tả tơi và một nỗi đau không tả xiết.

Về đến sân bay rồi nhưng cô không biết sẽ đi đâu. Có một điều cô biết rất rõ là cô không thể trở về nhà với hai bàn tay trắng. Cô không còn mặt mũi nào để trở về gặp chồng, con và hàng xóm láng giềng. Trong một lá thư chồng cô nhờ người khác viết hộ có thắc mắc: "Sao người ta đi thì gửi tiền về ầm ầm, đằng này cô đi chẳng gửi được đồng nào về là sao?". Cô chẳng biết giải thích sao với chồng nữa. Mà có thể cô nói anh ấy cũng không tin. Chính vì lẽ đó nên cô càng không dám trở về nhà.

Đêm đầu tiên trở về Việt Nam cô thậm chí còn không có tiền để mua nổi một chiếc bánh mỳ. Cô lang thang, rúm ró ở một góc công viên. Và cô lại khóc. Cô khóc vì không hiểu sao cuộc đời mình lại ra nông nỗi này. Khi ấy cô ao ước giá như vợ chồng cô đừng nuôi mộng giàu sang phú quý thì có lẽ giờ này cô đã đang quay quần bên chồng và con. Bởi có những thứ còn quý giá hơn sự đủ đầy về vật chất.

Sáng hôm sau cô lê đôi chân gần như đứng không vững vì đói và rét để đi xin việc. Cô nghĩ cô sẽ cố gắng làm việc thật chăm chỉ để gửi tiền về cho chồng và cho con. Rồi cô xin được vào bán hàng quần áo cho một cửa hàng thời trang trên phố Xuân Thủy, quận Cầu Giấy. Nhưng lương chưa đầy một triệu một tháng chỉ đủ cho cô trang trải tiền thuê nhà và những sinh hoạt thiết yếu khác. Cô xin nghỉ việc và lại bắt đầu một hành trình xin một công việc mới.

Có người giới thiệu cho cô vào giúp việc cho gia đình một bà chủ quán gội đầu thư giãn. Vào đó cô chỉ phải trông con cho người ta và làm những công việc lặt vặt trong nhà. Công việc không quá vất vả mà cô lại được bà chủ trả lương khá hậu hĩnh. Vì không phải chi phí gì nhiều nên mấy tháng sau cô đã tích cóp được một số tiền nho nhỏ gửi về cho con. Bế con người ta trên tay lòng cô lại như bị ai xát muối khi nghĩ về đứa con gái bé bỏng của mình. Khi cô đi nó chưa tròn một tuổi, giờ đã sáu năm trôi qua nó chắc cũng đã lớn lắm rồi.

Mỗi khi chiều xuống, nỗi nhớ về đứa con gái cứ dâng lên ngập lòng. Cô muốn chạy ngay về mà ôm nó, mà cưng nựng, vỗ về nó. Bao năm rồi nó thiếu thốn tình yêu thương của mẹ. Đã rất nhiều lần, vì không kiềm chế được nỗi nhớ con, Liệu đã nhảy xe ôm trở về nhà khi màn đêm buông xuống. Và cũng không biết bao lần đôi chân cứ ngập ngừng phía ngoài cổng ngõ. Gần quá mà cô không sao bước qua nổi cái ngưỡng tự ti, mặc cảm chính trong lòng mình để ùa vào trong đó. Để rồi cuối cùng, lần nào cũng thế Liệu vẫn chỉ dám đứng từ ngoài nhìn vào ngôi nhà của hai bố con.

Có lần, Liệu về đúng vào lúc hai bố con đang dọn cơm ra ăn. Nhìn cảnh bố con đơn côi lòng cô đau tê tái. Liệu muốn lao vào mà ôm lấy họ cho thỏa nỗi nhớ bao ngày dồn nén nhưng rồi tính sĩ diện lại kéo cô đi. Liệu muốn mình phải kiếm thật nhiều tiền, khi ấy cô mới có thể ngẩng cao đầu mà về bên họ. Rồi cô lại lặng lẽ ra đi.

Lần nào cũng vậy, mỗi lần trở lại Thủ đô thì quyết tâm kiếm tiền của cô lại càng dâng trào mãnh liệt hơn. Liệu thấy nếu cứ mãi chỉ bế con và dọn dẹp nhà cửa cho bà chủ thì tiền kiếm được cũng chả đáng bao nhiêu. Nghĩ thế nên cô đã ngỏ ý với bà chủ là cho cô thôi việc trông trẻ, cô muốn xin làm nhân viên tiếp khách cho quán. Nghe cô nói vậy, mắt bà chủ sáng bừng lên. Bà ta đồng ý ngay và còn động viên cô: "Em còn trẻ lại trông xinh xắn nên nếu chấp nhận làm nghề này thì sẽ nhanh chóng có tiền để về quê sum họp gia đình". Và kể từ khi ấy cô dấn thân vào nghề "bán phấn buôn hương".

Quả đúng với những gì bà chủ nói, vì cô trẻ lại đẹp nên đa số khách khi bước chân vào quán đều chọn cô. Tiền cô kiếm được ngày một nhiều lên và số lần gửi tiền về cho hai bố con cũng dày lên hẳn. Thực lòng cô cũng chỉ định dấn thân vào cái nghề nhơ nhớp này một thời gian ngắn thôi. Khi nào thấy số tiền mình gửi về nhà cũng kha khá cô sẽ dừng lại và về đoàn tụ với gia đình. Cô làm tất cả cũng chỉ mong sao sớm có ngày được trở về bên chồng và con gái.

Nhưng rồi, cuốn tiểu thuyết cuộc đời cô lại một lần nữa viết thêm những trang dang dở. Hành nghề chưa được bao lâu thì cô bị Công an bắt và bị đưa vào Trung tâm giáo dục lao động xã hội số hai Ba Vì. Cô không biết mình còn đủ can đảm để trở về gia đình sau lần vấp ngã đau đớn này hay không?

Ngọc Anh
.
.
.