Đẻ thuê chuyện buồn thời hiện đại

Thứ Tư, 22/12/2010, 10:45
Từ xa xưa đến nay, biện pháp để có được đứa con đối với các cặp vợ chồng hiếm muộn là nhận con nuôi. Thế nhưng, từ khi có loại dịch vụ đẻ thuê ra đời thì rất nhiều người vợ đã chủ động tìm đến để mong chồng mình có được đứa con riêng một cách công khai hoặc bằng cách nào đó để che mắt thiên hạ, chẳng hạn như họ đi xa một thời gian rồi ôm về một đứa con và nói với họ hàng, làng xóm đó là con của mình.

Đẻ thuê hay bán con mấy năm trở lại đây, dường như đã trở thành một nghề để giải quyết khó khăn của nhiều cô gái có cảnh đời éo le. Người viết bài này đã tiếp xúc, gặp gỡ một số cô gái đang làm cái nghề kỳ quặc ấy và quả thật không biết nên vui hay buồn nữa. Thế nhưng, có một điều mà người viết trăn trở, đó là đạo đức đã bị coi nhẹ hơn cả đồng tiền. Và quả thực, nếu đẻ thuê biến thành một thứ nghề kiếm sống thì tương lai những người đàn bà đẻ thuê và những đứa con do họ sinh ra quả là câu chuyện dài.

Bản hợp đồng đẻ thuê

Một lần về công tác Hải Phòng, tình cờ tôi và một đồng nghiệp gặp một người đàn bà chuyên làm nghề môi giới cho các ca đẻ thuê. Gặp bà, mặc dù là lần đầu, chẳng cần phải giấu giếm cái nghề mình đang làm, bà đã đặt vấn đề: "Nếu các chú có người thân cần có con thì cứ tin cho bà". Rồi bà để lại số điện thoại.

Ngay chập tối, tôi đã điện thoại cho bà ta và hẹn gặp ở một quán cóc bên đường Lương Khánh Thiện. Người đàn bà đó tên là Dân. Vừa gặp tôi, bà ta đã thả một câu "xanh rờn": Tiền cò 2 triệu đồng, giao tiền sau khi "giao hàng". Tôi hỏi về phía cô gái, bà Dân cho biết: Giá thông thường là 30 triệu, cô nào nhan sắc bình thường thì có thể bớt còn 25 triệu, còn cô nào sắc nước hương trời thì phải từ 40 đến 50 triệu đồng. Các khoản khác như tiền thuê nhà trọ, nhà nghỉ, khám thai, dưỡng thai, chi phí sinh đẻ, hậu sản, người thuê phải chịu tất. Rồi bà nói về tình người, những nhọc nhằn, đớn đau của cô gái phải giao cái phần ruột thịt của mình cho người khác...

Sau khi trò chuyện với bà và thống nhất các điều khoản, tôi nhờ bà ta dẫn đi gặp một số cô gái hành nghề đẻ thuê để "xem hàng". Ngay tối hôm đó, tôi theo bà Dân vào một dãy nhà trọ ở huyện An Hải. Cô gái mà bà Dân dẫn tôi đến gặp tên là V., hiện đang làm công nhân ở Công ty May Hải Phòng.

V. quê ở Kim Thành, Hải Dương. Nỗi vất vả, nhọc nhằn hằn in trên gương mặt già dặn của cô, cho dù cô mới ở cái tuổi 20. Lúc này, trong căn nhà chật hẹp chỉ còn lại hai người. V. ngồi nép sát vào góc giường, cô cứ cúi mặt xuống, chẳng nói được lời nào. Đây là lần đầu tiên V. làm cái việc động trời, quái gở này nên cô còn rụt rè, xấu hổ.

Cách đây 4 năm, mẹ cô đã bị chuyến tàu nhanh Hà Nội - Hải Phòng cán phải, chết mà không được vẹn xác. Bố cô đi lấy vợ khác, thế nhưng, năm ngoái ông cũng bị chết trong vụ đắm tàu ngoài khơi Hải Phòng. Giờ đây, V. phải còng lưng làm việc nuôi người chị tật nguyền và hai đứa em đang tuổi ăn, tuổi học. Lương công nhân may quả là thấp, phải làm tăng ca đến 9-10h đêm cũng chỉ được 1 triệu 200 ngàn đồng. Mỗi tháng, cả tiền ăn, tiền ở, V. chỉ dám tiêu 500 ngàn đồng, số còn cô phải lại gửi về nuôi người chị và hai đứa em.

Chuyện lấy chồng chẳng bao giờ cô dám nghĩ đến. Kể đến đây, V. bật khóc nức nở. Lau những giọt nước mắt nóng hổi, V nói can đảm: "Thấy mấy chị cùng công ty em đẻ thuê mà xây được nhà tầng ở quê nên em cũng muốn thử xem sao. Em tính làm một lần lấy vốn rồi về quê nghĩ cách khác làm ăn lâu dài để kiếm tiền nuôi em, nuôi chị, chứ ở đây công việc không ổn định, chồng con chả biết bao giờ mới có, nên tương lai mờ mịt lắm".

V. đưa tôi xem "bản hợp đồng" đánh máy. Các điều khoản đã được lập sẵn, hai bên chỉ cần ký mà thôi. Trong cái hợp đồng V. đưa cho tôi xem do bà Dân photo, có một điều khoản khiến tôi lạnh người: "Kể từ khi giao con, giao tiền, bên A và bên B không được gặp mặt nhau, coi như người xa lạ. Bên B tuyệt đối không được nhận đó là con của mình". Tôi hỏi V. về nơi chốn để hai người chung đụng với nhau đến lúc mang thai, V. thẹn thùng: "Chị Hoà làm cùng công ty em bảo rằng mỗi tối ông ấy đến đón chị ra nhà nghỉ hoặc khách sạn".

Rời dãy nhà trọ tồi tàn của V., tôi bước những bước chân hụt hẫng, rụng rời. Ôi trời! Một cô gái còn chưa biết yêu là gì, vậy mà giờ đây lại phải đi làm cái công việc vừa quái gở, vừa động trời: chung đụng thân xác với một kẻ hoàn toàn xa lạ để mang thai, đẻ con cho họ.

Đường dây đẻ thuê

Bà Dân bảo rằng, ở Hải Phòng, theo bà biết có một vài đường dây đẻ thuê, tuy nhiên, chỉ có đường dây của bà là tin tưởng nhất, bởi vì bà chỉ tuyển chọn những công nhân hiền lành, chân chất, nghèo khó đang làm ở một số công ty, nhà máy, xí nghiệp. Họ đều quê ở tỉnh xa như: Thái Bình, Nam Định, Thanh Hoá, Nghệ An, thậm chí tận trong Nam ra đây kiếm sống.

Bà Dân cho hay, từ lâu ở Hải Phòng đã xuất hiện những đường dây đẻ thuê lừa đảo khách hàng. Khu trọ dọc đường sắt, xung quanh bến xe Niệm Nghĩa, bến cảng, Đồ Sơn có rất nhiều cô gái lợi dụng việc được tại ngoại khi mang thai để hành nghề bán dâm, bán ma tuý. Họ lúc nào cũng mang thai nên Công an cứ bắt rồi lại thả, không làm gì được. Những cô gái này kiêm luôn việc đẻ thuê và không ai có thể biết được rằng những đứa con do họ đẻ ra có phải là con của người thuê đẻ hay không, khi mà họ "làm vợ" biết bao khách đường xa.

Mấy năm làm "cò", bà Dân đã bị vài vố dở khóc, dở cười. Có vụ, cô gái nhận tiền đặt cọc 15 triệu, bà cũng đã nhận tiền bồi dưỡng, thế nhưng, đột nhiên cô ta "bùng" mất, còn để lại cho bà lời nhắn: "Xin lỗi cô, cháu bị bệnh không thể mang thai được. Địa chỉ cô ghi của cháu là giả đấy, cháu cũng chẳng làm ở công ty may nào đâu. Cô đừng tìm cháu làm gì cho mệt".

Mới năm ngoái cũng xảy ra một chuyện bi hài. Cô gái đẻ thuê mà bà giới thiệu là một "cave" chính hiệu, đã "xỏ mũi" khách hàng một vố cười ra nước mắt. Mọi chuyện từ khi làm hợp đồng đến khi đẻ con đều suôn sẻ. Ngày đón đứa bé về, cả bên A và bên B đều vui mừng khôn tả. Bên B biếu bà hẳn 3 triệu vì ông ta đã quá 50 tuổi mà lại có được một quý tử xinh xắn. Lúc người vợ ở nước ngoài trở về, thấy đứa bé chẳng giống chồng chút nào mới hỏi rành rẽ mọi chuyện. Sau khi tính toán mới thấy rằng cô ta sinh con... thiếu tới hai tháng. Lúc này ông ta mới vỡ lẽ đứa trẻ không phải con mình. Cô gái thì đã lặn mất tăm. Vụ sinh đẻ này vợ chồng ông đã đầu tư cả trăm triệu để rồi phải nuôi con kẻ khác, rồi thì bố con thay nhau đi thử máu xem có nhiễm virus HIV không. Vậy là, ông ta cứ nhè bà Xuân mà trút nỗi bực dọc.

Nỗi buồn đằng sau chuyện đẻ thuê

Từ xa xưa đến nay, biện pháp để có được đứa con đối với các cặp vợ chồng hiếm muộn là nhận con nuôi. Thế nhưng, từ khi có loại dịch vụ này ra đời thì rất nhiều người vợ đã chủ động tìm đến để mong chồng mình có được đứa con riêng một cách công khai hoặc bằng cách nào đó để che mắt thiên hạ, chẳng hạn như họ đi xa một thời gian rồi ôm về một đứa con và nói với họ hàng, làng xóm đó là con của mình. Dù là con riêng của chồng, song nếu hai vợ chồng thương yêu nhau thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ.

Tôi ngỏ ý muốn chứng kiến cái cảnh giao con để xem thái độ cô gái thế nào, nếu cô gái đẻ rồi mà không giao con thì cũng phải chịu thôi chứ chả lẽ đến cướp con sao? Làm thế đi tù là cái chắc. Bà Dân hiểu tâm tư của tôi nên gật gù đồng ý. Trở về Hà Nội chưa đầy nửa tháng, bà đã điện cho tôi xuống Hải Phòng. Lần này, được chứng kiến cảnh giao con, tôi mới thấm hết cái nỗi buồn đằng sau câu chuyện đẻ thuê.

Theo chân bà Dân vào căn nhà cấp 4 tuềnh toàng ở phường Hàng Kênh, tôi bắt gặp ngay hình ảnh người mẹ trẻ đang ngồi ẵm con, ầu ơ nghẹn ngào. Vừa nhìn thấy bà Dân, cô gái tên Lan đã nước mắt giàn giụa, bởi cô biết, chỉ lát nữa thôi, cô sẽ phải trao đứa con đứt ruột đẻ ra cho người khác.

Mặc dù mới ở tuổi 25, song đây là lần thứ 3 Lan trao đứa con đứt ruột đẻ ra cho người khác. Quê Lan ở Hoài Đức, Hà Tây. Mẹ cô bị ung thư, cố lắm cũng chỉ sống được một hai năm nữa, bố cô chán đời bỏ đi biệt tích, mấy năm nay chưa thấy tin tức gì. Lan phải nai lưng ra kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ và nuôi 2 đứa em ăn học. Hai lần đẻ thuê trước vẫn chưa trang trải hết nợ nên cô quyết định đẻ thuê một lần nữa, hy vọng sẽ trang trải hết nợ nần, số còn lại sẽ mở tiệm cắt tóc gội đầu ở Hà Nội, để có thể đi về chăm sóc mẹ và đàn em. Vợ chồng người thuê đẻ chăm sóc Lan kỹ lắm, mua cho cô đủ các loại sữa, song cô toàn bớt lại, bán đi để dành dụm, chỉ ăn rau, ăn cá khô. Thế nên, đẻ xong Lan kiệt sức. Bà Dân vỗ vỗ vào mông đứa bé và nói với Lan giọng cảm thông: "Mới 25 tuổi mà đã qua 3 lần sinh nở rồi, phải giấu kỹ đấy, nếu lộ ra thì ai dám lấy làm vợ nữa". Nghe bà Xuân nói thế, nước mắt Lan rơi lã chã, ướt đẫm khuôn mặt của đứa bé.

Người đàn bà quý phái và người đàn ông béo lùn bước vào nhà. Nhìn hai mẹ con Lan khóc, họ hiểu ý, lặng lẽ ngồi xuống góc giường. Ông chồng lôi trong túi ra một xấp tiền mệnh giá 500 ngàn đồng bảo Lan đếm. Lan cầm xấp tiền hờ hững trên tay, cô cứ dán mắt vào khuôn mặt bé bỏng của con, giọng cô nấc lên: "Cho em được nhìn con một lát nữa". Người đàn ông buông thêm một câu lạnh lùng: "Hãy quên cả nó và vợ chồng tôi đi, lát nữa chúng ta là người hoàn toàn xa lạ". Lan trao đứa bé cho bố nó rồi chạy vào nhà vệ sinh xả nước ào ào. Người đàn bà bế đứa bé đang khóc chui vào taxi. Chiếc xe lướt đi trong tiếng mưa rơi lộp độp.

Xin đừng bán rẻ lương tâm!

Thực trạng các cô gái hành nghề đẻ thuê đang là vấn nạn xã hội, có nguy cơ làm băng hoại đạo đức con người. Tất nhiên, hầu hết các cô gái đều vì hoàn cảnh khó khăn nên mới làm cái nghề này, song tôi dám chắc rằng, dù vì bất cứ lý do gì đi nữa, các cô cũng sẽ rơi vào bi kịch. Vài chục triệu đồng có thể giải quyết được khó khăn trước mắt, song nỗi ân hận, giày vò sẽ còn ám ảnh, đeo đẳng người phụ nữ đến cuối đời. Xin các cô gái đang có ý định hành nghề đẻ thuê nhớ rằng: Vài chục triệu đồng không thể mua được tình mẫu tử.

Trước khi rời Hải Phòng, tôi còn được nghe các cô gái đẻ thuê kể về một bi kịch. Có một cô gái quê ở Thái Bình, đẻ con rồi đem bán, sau đó cô ta ân hận mà phát bệnh tâm thần, bỏ đi lang thang. Lúc nào cô ta cũng ôm khư khư chiếc gối cáu bẩn trong tay mà ầu ơ con cò, con vạc. Một ngày cuối năm, dân mò sắt vớt được xác cô gái ở gần làng chài sông Cấm

Quỳnh Hương - Chuyên đề Cảnh sát Toàn cầu số 34
.
.
.