Gặt bão lớn từ cơn gió dối trá!

Thứ Bảy, 19/03/2011, 11:22
Trò chơi tình ái giữa hai người phụ nữ lâu dần thấy nó cũng… kỳ kỳ. Tôi muốn tìm lại sự thăng bằng và tôi muốn có một người đàn ông. Và tôi quay lại hành trình tìm kiếm một người đàn ông ưng ý. Tôi đã nghĩ đến Minh.

Tôi tát thẳng vào mặt cô ta!

Bán đứng bạn bè, không còn biết đâu là bí mật, đâu là sự chừng mực nữa. "Mày tính đốt nhà tao hả?" - trong cơn giận dữ tôi đã hét lên với Tú như vậy. Và Tú cũng đã trả đũa không kém: "Mày nói gì vậy? Trước giờ mày toàn lao vào phá nhà người ta, chứ làm gì có nhà mà đốt? Mày nghĩ mày là ai vậy? Mày hoang tưởng quá đi".

Nếu không phải là giữa quán cà phê, tôi đã đập thẳng cái guốc vào mặt cô ta rồi. Đốt nhà, đó là tiếng lóng để chúng tôi nói về chuyện ai đó tính phá, làm cho vợ chồng người khác ghen tuông và tức giận với nhau, thậm chí có thể bao gồm việc họ bị phá vỡ hạnh phúc. Nhưng quả là trong trường hợp của tôi thì cũng không đúng lắm. Vì tôi và Minh chỉ là nhân ngãi, nào phải vợ chồng.

Tôi là một người đàn bà lưỡng tính.

Tôi đã từng yêu phụ nữ và được họ cung phụng như một bà hoàng. Một trong số đó đã đi theo tôi suốt 10 năm trời, chăm sóc cho tôi từ tấm áo manh quần cho đến việc sắp xếp công việc cho từng show diễn. Tôi là một nghệ sỹ, tiếng tăm của tôi giúp cho việc kiếm một người bạn tình không quá khó khăn. Nhiều cô gái đã đến với tôi nhanh chóng trong những chuyến lưu diễn. Nhưng đó là "tình một đêm". Tôi không gắn bó với ai. Tai tiếng và phiền phức.

Nhưng Vũ Vũ thì khác. Cô đã chăm sóc và yêu thương tôi như thể chỉ có tôi là người duy nhất trên cõi đời này. Chính vì thế, tôi đã không thể rời bỏ Vũ Vũ. Tôi tìm được cảm giác như có một người cận vệ và thấy… nhẹ gánh. Lúc nào tôi cũng có thể tung tăng và chỉ cần nhắn một cái tin là Vũ Vũ ngay lập tức lao đến. Vũ Vũ yêu tôi đến mức cuồng si. Cô ấy lập một công ty cho tôi làm giám đốc và lo cáng đáng mọi việc. Tôi chỉ cần lên báo giới thiệu về công ty của mình là đủ.

Vũ Vũ làm việc chăm chỉ và quản lý đồng tiền giỏi đến mức sau một năm, tự dưng tôi thấy tài khoản của mình tăng lên và Vũ Vũ nói tôi có một miếng đất nữa ở Thủ Đức. Nếu chúng tôi không yêu nhau, có thể chúng tôi sẽ là những người cộng sự tốt nhất thế giới. Nhưng rồi, tại vì tôi mau chán.

Và tự dưng tôi chán yêu con gái. Thấy mình cứ phải tỏ ra mạnh mẽ để cho người khác yên lòng. Và trò chơi tình ái giữa hai người phụ nữ lâu dần thấy nó cũng… kỳ kỳ. Tôi muốn tìm lại sự thăng bằng và tôi muốn có một người đàn ông. Và tôi quay lại hành trình tìm kiếm một người đàn ông ưng ý. Tôi đã nghĩ đến Minh.

Minh từ Hà Nội vào Sài Gòn lập nghiệp 10 năm, là mẫu đàn ông đẹp khiến cả phụ nữ lẫn những người đàn ông đồng tính mê mẩn. Thế nên, những thông tin đầu tiên về Minh tôi luôn nghe theo hai chiều hướng. Một thì nói anh ta cực kỳ trăng hoa, thay người yêu như thay áo. Một dòng dư luận khác thì cho rằng, anh ta làm "trai bao" cho cả đàn ông lẫn phụ nữ, miễn là có tiền.

Tin đồn là thứ dễ có nhất trong giới giải trí. Từ bản thân mình, tôi biết có những tin đồn không hề có trong sự thật và lắm khi tôi bật cười trước những chuyện giật gân mà người ta nói về mình. Với Minh, tôi biết những tin đồn đó xuất phát từ đâu. Hầu hết là từ sự yêu mến không được đáp lại. Phụ nữ và giới “gay” là những kẻ nhiều chuyện nhất thế giới. Thế nên họ không đạt được mục đích này thì sẽ phải đạt được mục đích khác, đó là hạ nhục đối tượng mình theo đuổi bằng cách tung những tin đồn ghê tởm về thần tượng.

Đến khi Minh lấy vợ, một nữ giám đốc thành đạt, tin đồn về Minh mới nguội bớt, dù vậy người ta vẫn nói Minh là "phi công trẻ lái máy bay bà già" vì Minh kém chị ta tới 5 tuổi. Tin đồn về Minh nhiều đến mức tôi không muốn nghe. Chính vì vậy, tôi đã quyết định tìm hiểu về Minh. Tôi cảm giác Minh khá ngọt ngào. Tôi quyết định mời Minh tham gia một dự án nghệ thuật của mình. Và chúng tôi có cơ hội ở bên nhau suốt hai tháng liền. Hai tháng đó đủ để "gạo thành cơm".

Chuyện tình yêu của chúng tôi giữ kín được ba tháng. Nhưng tôi không giấu được cảm xúc của mình. Như bất cứ người phụ nữ nào, khi yêu tôi đều muốn khoe với bạn người yêu của mình. Tú là một trường hợp như vậy. Khi biết tôi yêu Minh, Vũ Vũ lặng lẽ rời bỏ tôi trong nước mắt. Vì tình yêu với Minh, tôi đã bỏ hết, không cần những thứ phù phiếm mà Vũ Vũ mang lại.

Minh là người đàn ông biết cách chiều chuộng phụ nữ và chúng tôi đã có những giây phút hạnh phúc. Cảm giác có một người đàn ông gọi điện cho mình mỗi buổi chiều và hẹn hò điều gì đó làm tôi thấy mình được trở lại làm người đàn bà đích thực và tôi hạnh phúc với điều đó. Tôi kể với Tú, thực sự tôi không muốn cướp Minh khỏi gia đình của anh ấy. Nhưng tôi thực sự thấy yêu người đàn ông này.

Sau nửa năm yêu nhau, Tết Nguyên đán vừa rồi tôi đã không thể nào liên lạc được với Minh nữa. Tôi không hiểu thái độ kỳ lạ của Minh. Tôi tìm anh điên cuồng, như thể lục tung cả thành phố, tôi lao ra Hà Nội, gọi điện hỏi người thân của Minh, nhưng tuyệt đối tôi không thể nào gặp được anh nữa. Tôi lo lắng đến phát điên. Cảm giác vụn vỡ và chán nản. Dường như có điều gì đó đang xảy ra.

Và khi chịu không nổi, tôi đã gọi điện cho vợ Minh. Chị ta hỏi: "Cô là ai?". Tôi bị hẫng một nhịp. Tôi nói cần gặp Minh để bàn công việc và tôi muốn xin số điện thoại của Minh. Chị ta nghe tôi nói rồi phán: "Tôi biết cô là ai rồi"! và cúp máy.

Lần đầu tiên trong đời, tôi đẩy mình vào trạng thái bẽ bàng đến tột độ như vậy.

Tôi đi tìm Tú và tôi muốn tìm sự chia sẻ của Tú. Ai ngờ, chính cô bạn thân nhất của mình lại bán đứng mình như vậy. Tú nói, chính cô ấy là người gọi điện cho vợ Minh và nói hãy giữ chồng cho cẩn thận. Vợ Minh trước giờ là mẫu phụ nữ không ghen tuông, luôn cố gắng giữ hòa khí và dìm mọi dư luận xung quanh cuộc hôn nhân của mình vì con cái. Chính chị ta cũng liên tục lên báo ca ngợi chồng như thể là một mẫu quân tử chính hãng.

"Chị ấy ngồi lặng đi trong quán cà phê, khóc nửa buổi chiều và nói: "Cảm ơn em, để chị về dạy lại chồng chị". Thế rồi hôm sau chị ấy kể, Minh đã quỳ xuống xin chị ấy tha thứ và nói sẽ tự giải quyết mọi việc liên quan đến mày. Và chị ấy đã đồng ý rồi" - Tú nói. Tôi hiểu vì sao tôi đã không thể gặp Minh nữa. Đàn ông hay thật, đi ăn vụng chán chê, nhưng vẫn tìm mọi cách quay về với tổ ấm của mình.

Lần đầu tiên trong đời, tôi đi xem bói. Thầy bói nói với tôi rằng, tôi có lưỡng quyền cao và số tôi muộn chồng. Thêm nữa, tướng mặt tôi có ám khí, cần phải đi cầu an. Ông ta suy nghĩ rất lâu rồi nói, cô nên đi chùa thường xuyên, để tâm thanh tịnh lại. Tôi thấy cô rất nhiễu loạn tâm can. Cướp chồng giựt vợ phụ tình là những điều không nên làm, vì hậu quả rất lớn mà mình phải hứng nhãn tiền. Tôi nói với ông thầy bói, tôi bỏ tiền đâu phải để nghe ông chửi tôi! Tôi bỏ về. Nhưng tôi vẫn bị những lời nói của ông ta ám ảnh. Thực sự, tôi đã cướp vợ, giựt chồng, phụ tình sao?

Suốt một tuần nay tôi không ngủ. Và người bạn cuối cùng của tôi, Tú, cũng đã bỏ tôi mà đi rồi…

Nguyễn Hùng Cường (26 tuổi, đạo diễn, TP HCM)

Chị Bích Huyền thân mến! Tôi đánh giá cao sự dũng cảm của chị khi dám viết ra lá thư này (dù tôi biết chị đã thay tên khác). Bởi vì giựt chồng hay phụ tình trong giới nghệ sỹ cũng nhiều, nhưng ít người dám công khai kể lại đời mình như chị. Dám đối diện với những sai lầm của mình giúp người ta lớn lên. Chị là phụ nữ trưởng thành, yêu ai là quyền của chị.

Nhưng tôi cảm thấy chị là người phiêu lưu trong chuyện tình ái và không nghĩ đến hậu quả của chuyện phiêu lưu ấy. Tôi nghĩ gieo nhân nào gặt quả ấy. Chị đã từng dứt bỏ Vũ Vũ chỉ vì… chán và muốn tìm một người đàn ông. Và rồi chị lại tìm một người đàn ông có vợ để bắt đầu chuyện tình yêu. Có thể biện minh cho việc làm của chị là vì yêu. Không ai bắt lỗi được tình yêu cả. Nhưng cuộc đời con người cũng cần có lúc tỉnh táo để nhìn nhận mình đã làm gì và sẽ được gì. Chị nên dừng lại trước khi quá muộn. Mong mọi chuyện sẽ an lành với chị.

Lưu Mạnh Hà (28 tuổi, nhân viên xuất nhập khẩu, TP HCM)

Chị thật sự quá ghê gớm, đó là cảm giác đầu tiên khi tôi đọc xong câu chuyện của chị. Và theo đạo lý gieo nhân gì gặt quả ấy, tất cả mọi chuyện rắc rối khổ đau này đều do chị tự chuốc lấy từ chính lối sống của chị. Chuyện về Vũ Vũ, về gia đình Minh, và Tú, đó là hậu quả nhãn tiền mà chị phải gánh. Thức tỉnh và sống có đạo đức hơn để khi bước chân ra đời còn thấy đời vui.

Đừng như con thiêu thân lao vào những trò cướp chồng, giựt vợ, phụ tình để rồi ngày mai đây chị còn lại gì. Hạnh phúc là điều ai cũng kiếm tìm, nhưng sự bình an trong tâm hồn mới chính là thứ hạnh phúc quan trọng nhất. Mong cho chị tìm được hạnh phúc thật sự.

Nguyễn Tuấn Anh (28 tuổi, nhân viên Pháp chế - Hợp đồng, Công ty DANONE Vietnam)

Đọc câu chuyện này tôi cũng hết sức thông cảm với bạn, bởi "trong tình yêu một là bạn dành lấy nó hoặc là chúc cho người yêu bạn hạnh phúc". Bạn chọn vế thứ nhất của câu nói này và đi vào con đường ngang trái để dành lấy tình yêu của một người đã có vợ… và rồi mất tất cả. Có lẽ Vũ Vũ là người đáng thương nhất khi chọn cho mình vế thứ hai, chấp nhận cho đi để nhận lại dù đó là sự trớ trêu của kẻ bạc tình nhưng Vũ Vũ khác bạn bởi cô ấy đã được sống trong tình yêu đúng nghĩa.

Còn Tú tôi thực mến cô bạn này bởi cô là người bạn chân thành và quan tâm đến bạn… nhưng bạn cũng đã để vuột mất! Thật đáng tiếc. Điều cuối cùng tôi muốn nói với bạn đó là: " Khi bạn mất đi tất cả thì tương lai vẫn còn".

Bích Huyền – CSTC tuần số 49
.
.
.