Điều chưa biết trong vụ một cô giáo thiêu sống cả nhà anh chồng:

Tẩu tán tài sản sau khi gây tội ác

Chủ Nhật, 29/05/2011, 13:14
Sau khi gây ra tội lỗi tày trời, Thuận đã chuẩn bị cho một kế hoạch riêng của mình, thể hiện ở việc chị ta lén lút bán đi những tài sản chung của hai vợ chồng, trong đó có hai mảnh đất trị giá ở thời điểm hiện tại cả chục tỷ đồng để làm của riêng.
>> Người đàn bà không có tình mẫu tử

Sau hai phiên xét xử, Nguyễn Thị Thuận, 36 tuổi, trú tại xóm Kho, thôn Phú Mỹ, xã Mỹ Đình, huyện Từ Liêm, Hà Nội - thủ phạm gây ra vụ án "giết người và hủy hoại tài sản" khiến 3 người thiệt mạng, đã bị Tòa án Quân sự Trung ương tuyên phạt chung thân. Nhưng không ai biết rằng, sau khi gây ra tội lỗi tày trời, Thuận đã chuẩn bị cho một kế hoạch riêng của mình, thể hiện ở việc chị ta lén lút bán đi những tài sản chung của hai vợ chồng, trong đó có hai mảnh đất trị giá ở thời điểm hiện tại cả chục tỷ đồng để làm của riêng.

Thậm chí, chính ngôi nhà vợ chồng Thuận ở (trước khi bị bắt) tại xóm Kho, thôn Phú Mỹ, Thuận đã treo biển "bán nhà" khi anh Tuấn (chồng thị) dọn đi nơi khác sống ly thân. Một lát cắt khác mà chúng tôi tìm hiểu được về Nguyễn Thị Thuận, ngoài sự dã man, tàn độc.

Niềm cay đắng của người chồng

Anh Nguyễn Chí Tuấn, chồng của Nguyễn Thị Thuận - người đàn ông có thể nói là bất hạnh nhất trong những người tôi từng biết. Khó ai nhìn thấy Tuấn cười sau khi vụ án đốt nhà khiến người anh ruột, chị dâu và cháu Thảo Hiền tử vong xảy ra mà thủ phạm chính là người vợ của anh.

Tuấn kể, anh yêu Thuận từ năm 1997 qua chị Bùi Thu Hà (chị Hà là bạn của Thuận từ thời chăn trâu cắt cỏ, cùng quê Yên Bái, nhà ở sát vách với Thuận), chị Hà sau này trở thành chị dâu của anh. Cuối năm 1998, họ về sống với nhau như vợ chồng trên mảnh đất mua tại xóm Chợ, thôn Phú Mỹ, xã Mỹ Đình.

Ngày 6/1/2001, anh Tuấn và Thuận đăng ký kết hôn tại UBND xã Âu Lâu, huyện Trấn Yên, tỉnh Yên Bái. Năm 2003, cậu con trai Nguyễn Trung Kiên ra đời. Chồng có thu nhập khá, vợ làm giáo viên, cuộc sống của họ không có gì phải phàn nàn. Vốn làm trong nghề xây dựng, từ đầu những năm 2000, anh Tuấn đã dành dụm tiền đầu tư bất động sản và cho đến thời điểm trước khi Thuận bị bắt, vợ chồng họ có trong tay tới 3 mảnh đất. Nhưng anh cũng không ngờ rằng, cuộc hôn nhân với người vợ trên cơ sở tình yêu đã có một kết cục tồi tệ khủng khiếp.

Nguyễn Thị Thuận và hai đồng phạm.

Ngày 15/3/1999, anh Tuấn và Thuận cùng anh trai anh Tuấn là anh Hưng và chị Hà (vợ anh Hưng) đã mua 2 lô đất cạnh nhau của gia đình ông Nguyễn Văn Hà tại xóm Hoa, thôn Phú Mỹ, xã Mỹ Đình, Từ Liêm, Hà Nội. Sau đó, Tuấn và Thuận đã về đây ở và xây nhà 5 tầng.

Cuối năm 1999, anh Tuấn và Thuận mua tiếp mảnh đất diện tích 94m2 trên có nhà cấp 4 diện tích 40m2 của ông Lê Văn Tuyết tại xóm Chợ, thôn Phú Mỹ, xã Mỹ Đình, Từ Liêm. Năm 2000, vợ chồng anh Tuấn chung tiền với anh NCL mua mảnh đất diện tích 125m2 của bà Oanh (tại xóm Gạch, thôn Phú Mỹ, xã Mỹ Đình, Từ Liêm, trị giá mảnh đất này là 1,2 tỷ, vợ chồng Tuấn đóng góp 450 triệu đồng). Mảnh đất mang tên anh NCL, tháng 4/2006, anh Tuấn bàn với anh NCL xây nhà cho sinh viên thuê, số tiền hàng tháng thu được, đều do Thuận cất giữ.

Cũng giống như rất nhiều người chồng khác, tiền nong từ việc buôn bán bất động sản, anh Tuấn đều giao cho vợ quản lý.  Từ năm 2001 đến 2005, tôi đã đưa rất nhiều tiền cho Thuận để cùng vài người nữa buôn bán đất  - anh Tuấn kể. Thời điểm mua mảnh đất 94m2 của ông Tuyết, do Thuận chưa có hộ khẩu ở Hà Nội nên anh Tuấn đồng ý để Thuận đứng tên, có nhà đất rồi nhập hộ khẩu cho Thuận, khi làm sổ đỏ (giữa họ có giấy tờ cam kết là tài sản chung), đến năm 2005, mảnh đất này được mở rộng thành 104m2 do vợ chồng anh Tuấn mua thêm được của một người bên cạnh.

Thế nhưng, mới đây, anh Tuấn mới biết mảnh đất đó đã bị Thuận bán cho một người với giá hơn 3 tỷ đồng. Thuận bán mảnh đất vào thời điểm tháng 4/2008, tức là sau khi vụ án xảy ra khoảng 3 tháng.

Khi anh Tuấn tìm gặp người mua đất  thì được anh này cho biết, Thuận đã nói dối là sẽ sang tên được sổ đỏ cho anh, nhưng vì sự mua bán không có sự đồng ý của người chồng nên mảnh đất không được công chứng. Thuận nói dối quanh co với người mua cho đến khi bị Công an Hà Nội bắt vì gây ra vụ đốt nhà làm chết vợ chồng anh Hưng và cháu Thảo Hiền.

Tôi chỉ biết việc Thuận đã bán mảnh đất chung của hai vợ chồng khi thấy người ta mang xi măng, sắt thép đến xây móng trên đó. Tôi đã làm đơn gửi khắp các ban, ngành để đề nghị dừng lại việc xây dựng vì rõ ràng những người này mua đất nhưng không có sự đồng ý của tôi. UBND xã Mỹ Đình cũng đã đình chỉ việc xây dựng này - anh Tuấn chia sẻ. Không những thế, mảnh đất mà anh Tuấn cùng Thuận góp vốn mua cùng anh NCL cũng bị thị bán mất từ lúc nào anh Tuấn không hề biết.

Trong lá đơn gửi Tòa án nhân dân huyện Từ Liêm, anh Tuấn viết:  Hiện tại, tôi biết chị Thuận đã tự ý lén lút chuyển nhượng diện tích đất và nhà của chúng tôi nhận chuyển nhượng của ông Lê Văn Tuyết (104m2) mà không có sự đồng ý của tôi. Đề nghị quý toà yêu cầu chị Thuận khai rõ về hành vi này để giải quyết theo quy định của pháp luật .

Con sợ mẹ hơn sợ cọp

Chính Thuận chứ không phải ai khác đã tự tay đào hố chôn cuộc hôn nhân của mình. Số là, thời điểm cậu con trai được 3 tuổi, Thuận học văn bằng 2 một lớp đại học và ở lớp này, chị ta đã phải lòng một anh chàng chưa có vợ. Mối tình sét đánh giữa người đàn bà một con với gã trai tân khiến Thuận như con thiêu thân lao vào mối tình tội lỗi đến độ quên hết chồng con và theo lời một người từng là bạn gái thân của thị thì đã có lần, Thuận gọi chị này đến, đưa xe máy và đòi đi tự tử, vì lý do anh người yêu đòi bỏ thị.

Phải khuyên can mãi, phải lôi cậu con trai mới bi bô tập nói ra để khơi dậy tình mẫu tử, Thuận mới từ bỏ ý định ngu ngốc của mình. Một lần, khi anh Tuấn đang chở Thuận đi trên đường, thấy cô vợ ngồi sau cứ tí tách nhắn tin, anh Tuấn liền dừng lại và tóm sống những quả tin nhắn nhạy cảm.

Anh Nguyễn Chí Tuấn.

Nhưng Tuấn cũng là người yêu vợ và chiều vợ, hơn nữa, anh muốn cậu con trai có cả bố lẫn mẹ nên bỏ qua hết lỗi lầm của Thuận. Đêm đó, gối đầu lên tay chồng ngủ, Thuận đã khóc thút thít, thú nhận mình từng có thời gian say nắng anh chàng cùng lớp văn bằng 2 chưa vợ kia.

Có một người chồng biết hy sinh vì hạnh phúc gia đình như thế, những tưởng Thuận không còn gì phải suy nghĩ, nhưng thị càng ngày càng tỏ ra kênh kiệu, khó chịu với gia đình chồng, chị ta có những lời nói, hành động không được lòng bất cứ ai trong gia đình anh Tuấn.

Những bất hòa giữa hai vợ chồng ngày một lớn dần, đỉnh điểm là đến tháng 11/2007, anh Tuấn quyết định sống ly thân và bỏ đi thuê nhà nơi khác, bởi mỗi lần nhìn thấy mặt chồng, Thuận đều dành cho chồng những lời tục tĩu vô cùng khó nghe. Thấy hoàn cảnh của Tuấn như vậy, nhiều bạn bè chung của hai người cũng cố gắng vun đắp cho họ về với nhau.

Những chia sẻ của bạn bè cả về vật chất lẫn tinh thần lúc ấy là liều thuốc vô giá đối với Tuấn, nhưng cũng từ đây, Thuận nghi ngờ bóng gió rằng Tuấn có tình cảm với chị Y., một người bạn gái thân thiết của cả hai vợ chồng Thuận. (Chồng chị này cũng rất thân thiết với vợ chồng Thuận).

Thị ghen bệnh hoạn đến mức theo dõi chồng từng ngày từng giờ và ghi cả nhật ký theo dõi. Khi Tuấn và vợ chưa sống ly thân, họ thường tổ chức ăn uống tại nhà nhau, thỉnh thoảng rủ nhau đi chơi. Cho đến bây giờ, giữa anh Tuấn và vợ chồng người bạn gái này vẫn giữ mối quan hệ bạn bè thân thiết, mọi sóng gió mà Tuấn đã trải qua đều có sự chia sẻ của vợ chồng người bạn này.  

Ngày 2/4/2008, anh Tuấn và Thuận đã cùng ký vào đơn xin ly hôn với thỏa thuận anh Tuấn là người nuôi con. Chính Thuận đã từ bỏ quyền nuôi con, từ bỏ tình mẫu tử, sẵn sàng nhường quyền nuôi con cho chồng. Trong những ngày bé Kiên ở với bà nội, thị không bao giờ gọi điện hỏi thăm con. Tôi hỏi bé Kiên: "Con thích bài hát nào nhất?", cháu bé 8 tuổi nhưng có suy nghĩ rất người lớn trả lời ngay tức khắc: "Con thích nhất bài "Tình cha" và Kiên cũng tiết lộ, cậu bé thích nhất được nghe "bố Tuấn" hát trước khi đi ngủ bài này.

Sau rất nhiều những đau khổ, bầm dập phải chịu đựng, Tuấn chợt tỉnh ngộ nhận ra, Thuận không còn là cô gái anh từng yêu thương, cô gái mà trước đây có lần đi chợ, bị chị bán hàng đanh đá mắng mỏ, đã về núp vai chồng thút thít khóc. Có thể là Thuận đã thay đổi, hoặc có thể bản chất lạnh lùng, dã man của thị chưa có dịp bộc lộ, cho đến khi vụ án đốt nhà xảy ra.

Thực ra, chỉ có Tuấn là không nhận ra điều ấy, tôi có dịp tiếp xúc với một số giáo viên nơi Thuận công tác trước đây, họ cho biết, Thuận là một giáo viên rất hay đánh học sinh. Thị sẵn sàng vả đôm đốp vào mặt cu cậu học trò nào đó nghịch ngợm. Có những cậu bé bị vả, khi về đến nhà, trên mặt vẫn còn in hình 5 ngón tay của "cô giáo Thuận".

Với học trò, Thuận không có tình yêu thương thì còn có thể đổ lỗi cho "khác máu tanh lòng", nhưng chính cậu con trai duy nhất của thị cũng bị thị đối xử lạnh lùng. Sau thời điểm vụ án xảy ra, cháu Kiên về ở với bà nội, thị không một lần đến thăm, cũng không gọi điện thoại.

Nhắc lại chuyện trong đám tang anh Hưng, chị Hà và cháu Thảo Hiền, Thuận không tỏ thái độ thương tiếc, ngồi trên xe tang, có những lúc thị cười sằng sặc rất khó hiểu, sau này, một nhà tâm lý phân tích, đó là biểu hiện rõ rệt của tâm lý tội phạm, trong lòng rất lo lắng nhưng cố gắng thể hiện ra bên ngoài mình vô can, nhưng thị lại "vô duyên" khi thể hiện sự "vô can" đó trong đám tang đau thương của gia đình chồng.

Khi chưa biết vợ mình là thủ phạm (một năm sau, hành vi phạm tội của Thuận mới bị phát hiện), trong bản khai gửi Tòa án nhân dân huyện Từ Liêm để xin ly hôn, anh Tuấn đã viết: "Khi gia đình tôi gặp tai nạn, anh trai, chị dâu và cháu tôi nằm trong bệnh viện rồi lần lượt qua đời, là con dâu nhưng Thuận tỏ ra không quan tâm, bỏ mặc tôi lo toan công việc. Thuận vào bệnh viện rồi thăm viếng qua loa cho xong. Với những mất mát lớn của gia đình và hành vi ứng xử như vậy, gia đình tôi không chấp nhận được một người con dâu như thế".

Cũng trong lá đơn này, anh Tuấn đã cay đắng trình bày với tòa: "Trước khi ly hôn, chúng tôi đã có thỏa thuận về quyền nuôi con sau ly hôn. Theo đó nhằm đảm bảo điều kiện tốt nhất về vật chất, tinh thần, điều kiện học tập, "có giáo dục" và trưởng thành "nên người", Thuận đã từ bỏ quyền nuôi con - tình mẫu tử và để tôi nuôi cháu sau khi ly hôn.

Theo lẽ thường, Thuận là phụ nữ, lại là giáo viên, Thuận phải là người hiểu tình mẫu tử, quý trọng, yêu thương, giáo dục và phát triển nhân cách của con hơn ai hết nhưng chính người mẹ đã sẵn sàng từ bỏ quyền năng thiêng liêng này của người phụ nữ. Từ khi cháu còn nhỏ, Thuận đã tỏ ra không quan tâm đến cháu, mọi việc lo toan, chăm sóc cho cháu chủ yếu do tôi. Tôi rất bất bình khi mỗi lần đi công tác về nghe con kể mẹ quát mắng con...".

Thế nên, cháu Kiên sợ mẹ đến nỗi, ngày 1/5/2008, khi anh Tuấn hỏi con: "Con có muốn bố chở đi gặp mẹ không?" vì nghĩ cậu bé nhớ mẹ, không ngờ Kiên giãy nảy, nhất quyết không đi. Nhiều lần anh Tuấn bấm số điện thoại của Thuận để cho Kiên gặp mẹ, nhưng cháu hất đi không nghe.

Một lần, vào ngày 31/5/2008, cháu Kiên dùng máy điện thoại của bố nhắn cho mẹ: "Bố đang ở với con Kiên", nhưng cháu bé không ngờ người mẹ độc ác của mình lại lạnh lùng nhắn lại một cái tin: "Xin lỗi, nhầm máy rồi" khiến cháu bé lặng người đi, úp mặt xuống gối khóc lặng lẽ.

Chứng kiến cảnh ấy, anh Tuấn chỉ còn biết nuốt nước mắt vào trong, ôm con trong nỗi cay đắng, xót xa

Hiền Anh – CSTC tuần số 59
.
.
.