Ngôi nhà ma ám và nữ tỷ phú không tiền

Thứ Sáu, 12/07/2013, 11:35

Căn nhà này rộng quá, được thuê làm cửa hàng bán thời trang. Phố lớn, thuê giá mấy chục ngàn đô la, bán quần áo chẳng biết khi nào có lãi. Nhưng Phát muốn thế. Tôi đứng tên giùm cho Phát. Phát là một đại gia, tôi không biết vì sao anh là đại gia nhưng anh có rất nhiều tiền. Và Phát muốn tôi đứng tên cho mớ sản phẩm của anh ấy. Thoạt tiên tôi rất mừng, nhưng giờ thì hoang mang nhiều lắm.

Tôi là một cô gái hiền lành, dễ thương, nhưng vì đời xô đẩy nên bây giờ tôi trở thành kẻ xấu trong mắt người khác. Tôi chỉ là người muốn được người khác yêu mến mà thôi.

Năm 16 tuổi, tôi từ quê lên thành phố, tính đi học cái nghề làm tóc gội đầu rồi về phố biển mở tiệm. Thực sự nhu cầu của tôi là thế, không mơ ước cao sang. Nhưng rồi học nghề gội đầu chưa xong, đã có người dụ dỗ tôi đi làm gái kiếm tiền. Ngủ với một người đàn ông được trả mấy triệu bạc, gần như khôn g phải làm gì vẫn có tiền. Năm 18 tuổi, tôi ngủ với một anh chàng Việt kiều. Chàng tự dưng mê tôi, cuối cùng tìm đường đưa tôi ra nước ngoài. Kết hôn, tất nhiên là phải thế. Tôi là đứa lấy chồng sớm nhất trong tất cả đám bạn học. Đám cưới của tôi cũng rùm beng lắm. Nhưng người ta hiếu kỳ nhiều hơn là chúc phúc cho tôi. Kệ thôi, tôi đi lấy chồng và sống với chồng tôi cơ mà.

Qua nước ngoài, tôi đi học một vài lớp linh tinh, như cắt cây, cắm hoa, nuôi chó… Đó là công việc của một người nội trợ. Chồng tôi làm ở một xưởng gia công đồ điện, công việc bận rộn và về nhà mùi dầu máy bê bết. Lúc ở Việt Nam, biết trước thế này tôi chả lấy. Tưởng Việt kiều thì giàu cơ, chứ ai biết đâu lại ngớ ngẩn thế.

Lấy chồng được ba năm, tôi chán quá, tìm đường về lại cố hương. Khi ấy soi gương vẫn thấy mình đẹp, trộm nghĩ, có làm gái cũng vẫn ra tiền. Chứ ở đây, chôn mình với ly chén, tìm một bữa cơm Việt Nam mà đỏ con mắt. Tiền chả có, hạnh phúc cũng không. Tôi nói với chồng tôi mẹ bị bệnh nặng quá, phải về thăm. Chồng tôi rút tiền đưa cho tôi mua vé, mua quà cho gia đình rồi tiễn tôi ở sân bay nước mắt ngắn dài. Ai dè đâu cô gái ấy không bao giờ thuộc về anh nữa. Cô gái ấy cắt liên lạc ngay lập tức sau khi về Việt Nam. Cô gái ấy trốn chồng khi anh đi tìm. Cô gái ấy lên Sài Gòn, thành người khác, với cái tên khác. Vâng, tất nhiên cô gái ấy là tôi.

Sau đó hai năm, chồng tôi chính thức ly hôn đơn phương, để cưới một cô gái khác. Tôi nghe anh viết thư về nói đã ly hôn xong, tôi mừng rơi lệ. Đời tôi vậy là sạch sẽ, đâu có vướng bận gì. Cuối cùng, tôi đã tự do đúng nghĩa.

Trong một lần đi quán bar kiếm khách Tây, tôi bất ngờ gặp một anh chàng khá đẹp trai. Mãi sau tôi mới biết anh ta là diễn viên. Đêm đó chúng tôi ngủ với nhau tại khách sạn. Hóa ra anh ta ở Hà Nội, vào Sài Gòn đóng phim. Nghĩ cũng được, có đâu ngờ đời mình lại ngủ với diễn viên. Anh ta hỏi có muốn đóng phim không? Tôi cười phá lên. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã có một vai trong phim của anh ta. Cứ như là Hollywood ý, một tài tử quyết định được cả số phận của người mình yêu. Cũng không ngờ từ đó tôi được gọi là diễn viên, làm gái giá cũng cao hơn…

Đời tôi từ đó liên quan tới hai chữ "nghệ thuật". Nghĩ cũng thương cho những nghệ sỹ chân chính, họ học hành vất vả, rồi cố gắng làm việc chăm chỉ với suy nghĩ cứ cố gắng thì tổ thương. Nhưng tổ thương đâu chẳng thấy, toàn thấy thương những đứa tay ngang như tôi. Trong phim, chúng tôi là diễn viên đóng vai chính. Trong khi đó họ chỉ là những nghệ sỹ đóng vai dàn bao vai phụ. Tôi nổi tiếng hơn họ, và dễ dàng được lăng xê.

Nhưng đóng phim thực sự không có nhiều tiền. Vất vả nữa. Tôi sợ bị đen da, cũng sợ bị trầy xước, nên thích đóng mấy vai nhàn hạ ở nhà lầu đi xe hơi. Nhưng cũng cực khổ lắm. Các cụ nói, đánh đĩ không đủ tiền son phấn, trong trường hợp này đúng với tôi.

Nhưng nhờ làm diễn viên mà tôi gặp được Phát. Tất nhiên là trước khi gặp và yêu Phát, tôi cũng có những mối tình ngắn hạn với vài chục anh chàng có máu mặt, cả đại gia, cả thiếu gia, cả diễn viên, cả đạo diễn. Tôi hay đùa, giới nghệ sỹ bây giờ đàn ông thực sự hiếm lắm, toàn đàn ông đẹp yêu nhau thôi, nên tôi là phép thử, nên tôi có quyền dụ dỗ họ. Trong số nghệ sỹ đó, có một anh chàng đóng vai chính cùng tôi trong phim truyền hình. Sau đó anh này mê tôi quá, bỏ cả vợ, tính tìm đường lâu dài. Nhưng anh ta quên mất rằng, khi bỏ vợ thì anh ta chẳng là ai cả. Cuối cùng, tôi ném anh ta qua một bên đường. Tôi đi tìm đại gia của đời tôi. Tôi đã thấy Phát.

Phát hơi bí hiểm. Nghe nói anh là con một quan chức. Nhưng lúc khác, lại nghe nói anh có mối làm ăn ở tận bên Nga. Nhưng chỉ có một điều tôi biết chắc là Phát rất nhiều tiền. Chúng tôi gặp và yêu nhau sau hai tiếng ở một quán bar Sài Gòn. Lúc đầu tôi cũng nghĩ Phát giống nhiều người khác, thích sự nõn nà của gái làng chơi thôi. Nhưng không ngờ Phát yêu thật. Tình yêu của Phát rất buồn cười, có màu sắc chiếm hữu. Phát cũng thích yêu một cô gái nổi tiếng nữa. Và Phát sẵn sàng làm cho tôi nổi tiếng hơn, nhưng với điều kiện là tôi không được gần bất cứ một gã đàn ông nào.

Thích thì chiều. Tôi xây dựng hình ảnh là một người giàu có. Phát thực sự đã để tôi nắm giữ khá nhiều của cải trong tay. Một tiệm đồ trang sức, một tiệm đồ thời trang cao cấp, một công ty chuyên phân phối mỹ phẩm, và một loạt những tài sản khác. Tôi cũng hơi ngạc nhiên về Phát. Hiếm có người đàn ông nào yêu tôi cuồng nhiệt đến mức sẵn sàng giao tài sản cho tôi nắm giữ đến vậy. Có lần tôi cũng hỏi Phát câu đó. Phát cười nói, anh tin là em sẽ không bỏ đi đâu, vì anh còn nhiều thứ cho em lắm. Mà nếu em có đi thì cũng khó lắm, anh sẽ bắt em phải quay về. Câu nói vừa có ý khoe khoang vừa có ý đe dọa khi ấy trong men rượu tôi thấy thích, vì thấy Phát thú vị. Nhưng dần dần, khi điều đó thành hiện thực, tôi trở nên hoang mang.

Trước mắt mọi người, tôi là nữ tỷ phú giàu có. Tôi sống xa hoa, luôn sử dụng đồ đắt tiền. Người ta từng thống kê, tôi có vài trăm tỷ. Tôi nghĩ, giá mà số tiền đó thực sự là của tôi, thì tôi sẽ khỏi mất công làm gì hết. Tôi sẽ rong chơi, và mỗi năm đóng một bộ phim cho nó sang trọng. Nhưng cái đó không thuộc về tôi.

Có lần tôi tính vượt rào. Tôi quyết đi du lịch một chuyến mà không báo cho Phát biết. Qua tới Singapore rồi tôi mới gọi điện cho Phát nói, em mệt mỏi quá, em đi chơi. Phát lồng lên, bắt tôi về bằng được. Lần đó đi về tôi bị đánh một trận. Phát nói anh muốn em sung sướng, tại sao em lại muốn đi vào con đường khổ sở đó? Nếu em mà còn làm như thế, anh sẽ cho chúng nó giết em quăng xuống biển. Tôi thực sự sợ Phát.

Phát thường xuyên đi đâu đó vài ngày, lâu lâu tôi lén nghe điện thoại, thấy anh nói với đám nhân viên rằng phải xử đứa này, phải dọa đứa kia. Tôi cảm giác hình như anh liên quan đến những công việc không bình thường. Nhưng bề ngoài, Phát có vỏ bọc là một công ty xuất nhập khẩu.

Tôi càng ngày càng bị gò vào cái khối tài sản đó. Nếu nói công bằng, tôi vẫn có cuộc sống nhung lụa, sung sướng, có tiền tiêu, có xe đẹp, nhà lầu và biết bao nhiêu người ngưỡng mộ.

Nhưng cuộc sống ấy nó làm tôi căng thẳng vô cùng. Tôi phải đối phó với tất cả mọi việc, từ dư luận, cho đến việc phải xử lý công việc ở các cửa hàng và tôi cũng phải lo đến việc một ngày nào đó mình sẽ bị hất ra đường nữa. Không ai biết được một người có tính khí như Phát sẽ hành xử ra sao…

Tôi nhốt mình ở cửa hàng thời trang ba ngày, chịu không nổi, lại leo lên bar. Phát nói, mấy quán bar đó do anh quản lý, tôi có thể lên thoải mái, chỉ đừng có bị trai nó lừa thôi. Tôi từ khi có Phát chả dám léng phéng với ai, sợ bị giết. Mà cũng không thích lăng nhăng nữa. Mình dù gì cũng có chút tiếng tăm. Tôi không lên bar tìm trai, mà tìm vui. Không ngờ vui thật.

Đám bạn cũ ở bar thấy tôi, sáp đến. Và chúng tôi đã có những đêm rất vui. Tôi biết khái niệm thế nào là đập đá. Đúng là có cảm giác khác lạ, nó giúp mình quên đi sự bức bối hiện tại thật. Tôi đi bar, cứ vắng Phát là tôi lên quán bar, rồi gần sáng tôi mò về tiệm ngủ. Tôi ngủ có khi đến chiều mới dậy. Lâu ngày, cảm giác dùng ma túy đá như một nhu cầu. Tôi không nghĩ là mình nghiện, mà tôi nghĩ mình thích vui. Rồi tôi bị ảo giác, nơi tôi ở có ma. Lúc nào tôi cũng nghĩ có vong theo mình. Tôi sợ hãi và lắm khi co rúm người lại. Cho đến một ngày Phát biết chuyện. Anh đã cấm tôi đi bar. Đêm nào tôi cũng ngồi trong căn phòng của mình và nhìn thấy đủ thứ ghê sợ. Tôi cảm giác ngôi nhà đó có ma thật. Tôi có hỏi đám nhân viên, chúng đều nói, có một bóng ma hay chạy vòng vòng trong căn nhà. Tôi nói với Phát, nhưng anh gạt đi…

Tôi nói tôi muốn giao lại toàn bộ tài sản cho Phát, tôi ra đi tay trắng, chứ tôi không chịu nổi cảnh này nữa. Nhưng Phát nói, bây giờ đã đứng chung thuyền, ăn cùng hưởng, chết cùng chịu. Mai mốt lỡ có chuyện gì, thì tôi sẽ là người đi tù thay cho Phát, rồi Phát sẽ tìm đường cứu tôi ra.

Tôi không biết đời mình đang ra sao, và không hiểu vì sao tôi lại buộc mình vào cảnh tréo ngoe như thế này…

Nhiều đêm không ngủ được. Tôi thực sự ước giá mà mình chỉ là một gái điếm bình thường, có khi lại được một giấc ngủ ngon…

Một nữ diễn viên giấu tên

Bạn à, tôi biết bạn là ai, bạn cố tình viết tên anh chàng người yêu khác đi. Chỉ có điều, tôi thấy bạn kể như thế này thì bạn đáng thương quá, đáng thương hơn là đáng trách. Thử hỏi, nếu không có anh ta, bạn là ai vào lúc này? Bạn cũng biết lợi dụng, biến của người khác thành của mình lắm đó chứ. Nếu như anh ta là gã si tình và ngu ngơ, chắc bạn cũng chẳng để khối tài sản đó yên vị như vậy đâu. Bạn sẽ phù phép nó thành một thứ chắc chắn thuộc về bạn. Bạn sẽ sửa quần áo, khoe hàng hiệu, tôi đọc và tôi cảm thấy tội nghiệp. Khi bạn không nắm giữ được gì cả, thì bạn càng cố gắng muốn khoe ra, như một cuộc chơi. Giờ thì bạn cứ yên thân ở đó đi, cách khôn ngoan là đẻ cho anh ta một đứa con. Còn không, bạn sẽ mãi dở hơi như hiện tại, không thoát được anh ta đâu.

Một nhân viên bán hàng ở shop thời trang

Em cũng không biết phải nói sao, nhưng em thấy chị ấy rất lạ. Lắm khi chị ấy ngồi thừ trong phòng thử đồ cho khách, rồi bỗng điên lên, ném điện thoại vào gương làm gương vỡ tan. Chị ấy nói là trong phòng này có ma. Nhưng chúng em làm ở đây hoài, đâu thấy ma. Em nghĩ chị ấy bị ảo giác do sử dụng thuốc lắc. Nhưng phận sự người làm công chúng em không dám nói, chỉ biết làm tốt công việc của mình thôi. Mà muốn làm tốt công việc theo ý chị ấy cũng khó lắm. Chị ấy đuổi nhân viên liên tục, đến mức cửa tiệm lúc nào cũng dán thông báo tuyển nhân viên. Em là nhân viên kỳ cựu ở đây, là được 6 tháng, cũng không biết khi nào sẽ bị đuổi đi…

Kim Li Bạc
.
.
.