Tình huống trong đêm và cuộc gặp đầy ngang trái

Thứ Sáu, 13/06/2014, 16:30

Sau nhiều lần đấu khẩu, chủ tọa tuyên bố phiên toà sơ thẩm chấm dứt với kết luận: Vì bên bị đơn không chứng minh được mình không "sinh hoạt" với nguyên đơn nên phải có trách nhiệm với cái thai kia. Toà yêu cầu anh ta đi xét nghiệm ADN, nhưng anh ta nói: "Tôi không thể có tiền làm việc đó. Tôi không gây ra nên không việc gì phải làm. Còn cô ta đổ cho tôi thì phải tự đi mà làm". Câu nói của anh ta được mọi người dự đồng tình. Tuy vậy, toà vẫn không thay đổi phán quyết.

- Anh lấy gì chứng minh không có quan hệ với cô ấy và cái thai cô ta đang mang không phải do anh gây ra?

Người chủ tọa phiên toà rõ ràng là có khuynh hướng muốn người đàn ông đang là đối tượng trong một vụ án nhận tội đã "ngủ" với người đàn bà là nguyên đơn.

- Tôi chỉ biết nói là tôi không hề làm việc đó. Tôi bị oan. Cô ấy cố tình đổ cho tôi. Giữa tôi và cô ta không hề có quan hệ thể xác.

Bị đơn vẫn một mực kêu oan dẫu rất nhiều lần người chủ tọa dồn ép.

- Vậy anh có bằng chứng gì thể hiện lời anh nói là đúng?

Vị quan toà lại "xoay" người đàn ông tội nghiệp. Bỗng từ phía dưới căn phòng - nơi những người dự xử án - cất lên một câu: "-Cũng chẳng có bằng chứng gì buộc người ta phải nhận?" - toà rung chuông yêu cầu im lặng. Lại một giọng nói nữa từ phía người đến dự vang lên: "-Đúng quá! Thật vô lý. Bắt người ta phải nhận. Kiểu này phải xét nghiệm ADN thôi!"

Sau nhiều lần đấu khẩu, chủ tọa tuyên bố phiên toà sơ thẩm chấm dứt với kết luận: Vì bên bị đơn không chứng minh được mình không "sinh hoạt" với nguyên đơn nên phải có trách nhiệm với cái thai kia. Toà yêu cầu anh ta đi xét nghiệm ADN, nhưng anh ta nói: "Tôi không thể có tiền làm việc đó. Tôi không gây ra nên không việc gì phải làm. Còn cô ta đổ cho tôi thì phải tự đi mà làm". Câu nói của anh ta được mọi người dự đồng tình. Tuy vậy, toà vẫn không thay đổi phán quyết.

Tôi gặp lại Thành - tên người đàn ông là bị đơn trong hoàn cảnh thật tội nghiệp tại phiên toà hôm đó. Vì đến dự muộn nên phải ngồi tận phía dưới. Anh đã không thể nhận ra. Nghe mọi người kể lại do Thành quá tốt mà bị kẻ xấu lợi dụng, làm hại. Họ nói là cô gái làm đơn kiện anh quá đáo để. Cô ta đã lăng nhăng với kẻ bất lương nào đó, bị bỏ rơi, đã tìm cách đổ vấy cho Thành, chỉ bởi anh sẵn sàng đi lại giúp đỡ cô như em gái, khiến nhiều người hiểu lầm là có chuyện bồ bịch. Anh đã có con và rất thương nó nên tuy vợ mất từ lâu đã không đi bước nữa, mặc dù không thiếu cô gái trẻ sẵn sàng lấy anh. Gặp lại Thành trong tình cảnh ngang trái ở toà, tôi nhớ lại câu chuyện liên quan đến anh mấy năm về trước.

Ảnh minh họa.

… Lần ấy, tôi có việc đột xuất phải đến một nơi cách xa thành phố khoảng 30 cây số. Lúc ấy vừa chập choạng tối, việc không thể để đến sáng hôm sau, chỉ có một con đường duy nhất tới đó rất khó đi, chỉ xe máy mới có thể qua. Tôi quyết định tìm một người lái xe ôm tử tế để chở đi. Quãng đường đi hết 1 giờ, đến nơi vẫn còn kịp trở về trước đêm khuya. Anh ta hơn tôi gần chục tuổi, trông lam lũ, nhưng gương mặt toát ra vẻ hiền lành, phúc hậu, tự giới thiệu là Thành ở ngoại ô thành phố. Mới thoạt nhìn, tôi yên tâm ngay. Chở tôi đi được quá nửa chặng đườngå, bỗng xe bị xẹp lốp. Cố dắt phải đến mấy trăm mét mới tới được một cửa hàng sửa chữa, nhưng đã đóng cửa. Thế là buộc phải dắt xe. Trời tối như mực, đường lại gồ ghề, lắm ổ trâu, rất khó đi. Anh Thành phải bật đèn xe. Chúng tôi gần như bò trên đường. Quá mệt mỏi, tôi không thể đi tiếp vì chưa bao giờ đi bộ xa trên đường lồi lõm như thế. Thành nói có người bà con ở gần đây, có thể vào nghỉ để sáng mai tiếp tục đi sớm, vì quay lại cũng rất xa, mà đi tiếp thì không thể do tôi đã quá mệt. Nhưng tôi vô cùng băn khoăn: Tôi và Thành chỉ mới quen khi tôi thuê anh chở xe. Thân gái ngủ qua đêm ở một nơi xa lạ, bao nhiêu lo lắng xuất hiện. Đọc được ý nghĩ của tôi, Thành trấn an, cho biết đây là nhà vợ chồng người chú họ đã ngoài 70 tuổi, rất quý, thương anh. Họ chỉ có một người con trai duy nhất nhưng công tác xa nhà. Hằng ngày chỉ có 2 vợ chồng ông chú sống tại đây. Tình thế bắt buộc tôi không còn cách lựa chọn nào khác, nên đành phải chấp nhận.

Nhưng lúc đến nhà, đúng hôm người con trai về thăm bố mẹ. Thành giới thiệu tôi với gia đình và nói rõ tình cảnh đúng sự thật. Ông bà chủ khiến tôi thấy yên tâm. Nhưng người con trai thì không gây cho tôi thiện cảm và niềm tin. Anh ta có lẽ hơn tôi vài tuổi, có bộ ria mép đen, lún phún. Nhưng đáng để tôi nghi ngại hơn là anh ta luôn nhìn chòng chọc, cứ như là muốn dán mắt vào cơ thể tôi. Suốt đêm, tôi không sao ngủ được, cứ suy nghĩ mung lung, lo ngại bất trắc có thể xảy ra. "Tại sao anh ta lại để mình nằm riêng một giường? Tôn trọng, tạo sự thoải mái cho mình hay có ý đồ nào khác?"

Vợ chồng ông bà chủ nằm trong buồng tận phía bên kia, cách khá xa giường tôi. Còn hai người đàn ông trẻ chỉ cách tôi bộ bàn ghế. Cứ mỗi khi thấy họ trở mình là tôi lại cảnh giác vì nghĩ họ có thể ra khỏi giường. Đến khuya, bỗng người con trai thức dậy. Anh ta đến bên bàn, vặn to ngọn đèn hoa kỳ hơn một chút, chỉ đủ để nhìn thấy lối đi. Tôi theo dõi xem anh ta sẽ làm gì thì thấy mở cửa ra ngoài. Vẫn chưa yên tâm. Vài phút sau, anh ta trở vào, nhưng không leo lên giường mà ngồi ở bàn, rồi vặn to đèn hơn chút nữa, châm lửa hút thuốc lào. Sau khi ngửa mặt nhả làn khói trắng, anh ta nhìn sang giường tôi. Qua chiếc màn tuyn, tôi chứng kiến rất rõ mọi động tĩnh của anh ta. Bỗng tôi thấy Thành cũng trở dậy, ra ghế ngồi và hỏi người em họ: " -Chú cũng không ngủ được à? Tôi có tuổi hơn đã đành, chú còn trẻ cũng mất ngủ sao? Cố mà ngủ chứ". Người con trai ông chủ chỉ ậm ừ, trả lời chiếu lệ, không tập trung vào câu hỏi. Tôi thấy rõ ràng anh ta đang hướng sang mình.

Sau đó, Thành cứ ngồi ở bàn, vặn to đèn, đọc mấy tờ báo đã cũ rích, nhàu nát. Chỉ khi cậu em họ vào giường, anh mới tiếp tục nằm. Cử chỉ ấy cho tôi hiểu là Thành có ý bảo vệ tôi. Khi hai người đàn ông đã nằm im phăng phắc, phát ra tiếng ngáy, tôi mới phần nào yên tâm, ngủ thiếp đi đến sáng.

Những gì diễn ra hồi đêm ở nhà người xa lạ cho tôi ấn tượng tốt đẹp về người đàn ông làm nghề chở xe ôm. Điều đó giải thích suốt quãng đường mấy cây số xuyên rừng, trời tối om, không có nhà dân, không một bóng người qua lại, Thành đã chỉ động viên và luôn miệng hỏi tôi có mỏi chân, có mệt không mà chẳng có bất cứ hành vi, câu nói nào khiến tôi phải e ngại.

Sáng hôm sau, Thành đã giúp tôi được việc và đưa tôi trở về nhà nhanh chóng. Trên đường đi, luôn biểu hiện như một người anh chăm lo cho cô em gái. Trời nắng, anh đã lấy chai nước cho tôi uống và mọi quan tâm khác khiến tôi rất cảm kích.

...Năm tháng trôi đi, chúng tôi không có dịp gặp nhau, mặc dù tôi có ghi địa chỉ, số điện thoại, nhưng không thấy anh tìm kiếm, dẫu chỉ một lần.

Gặp lại Thành trong một hoàn cảnh rất trớ trêu tại phiên toà, có lẽ hơn ai hết, tôi là người không thể tin anh lại làm điều thất đức như cô gái lắm lời đổ tội.

Thú thực là sau lần gặp trong quá khứ như đã kể, qua lời Thành tâm sự về gia cảnh, tôi trỗi dậy một tình thương và cảm phục. Anh goá vợ, đang nuôi một con còn nhỏ. Sau đó, tôi luôn mong gặp lại anh. Nếu điều đó xảy ra, hẳn là một sự gắn bó sẽ rất dễ có giữa chúng tôi. Nhưng anh đã không tìm tôi, đã biệt vô âm tín cho đến tận bây giờ. Mà tôi thì không thể chủ động tìm anh.

Và giờ đây, anh đang là nạn nhân. Tôi hoàn toàn tin anh chính trực, bị kẻ xấu lợi dụng, hãm hại. Vì cũng nghèo, chứ nếu có tiền, tôi sẵn sàng giúp anh đi xét nghiệm để rõ trắng đen. Tôi định tại phiên xử phúc thẩm, sẽ chủ động đến toà án như một nhân chứng, kể lại những biểu hiện tử tế, rất đứng đắn của Thành trong cái đêm chở tôi ngày trước. Tôi sẽ chứng minh: Một người như anh không thể làm điều xấu như bị vu oan. Liệu việc làm của tôi có thể cứu được anh? Hoặc tôi có thể làm gì để giúp một người tốt như Thành không bị oan?

TS Nguyễn Đình San

Ý định của bạn sẽ không thể thành công vì pháp luật chỉ căn cứ vào những chứng lý giàu sức thuyết phục. Khi xét xử, toà luôn tuân thủ một nguyên tắc "án tại hồ sơ". Nếu thực sự thương, không yên lòng với nỗi oan của Thành, bạn hãy tìm luật sư giỏi và cố giúp anh ta đi xét nghiệm. Nhưng còn một khả năng cũng cần nghĩ tới: Có thể giờ đây, anh ta không còn là con người như trước? Bạn cần tìm hiểu kỹ trước khi làm một việc rất tốt đẹp nhưng dễ cảm tính đó.

Nhà báo Lương Trọng Nghĩa

Chào chị, chị đúng là giàu lòng nhân ái, nhưng mọi chuyện trong cuộc sống đều có những nguyên nhân cụ thể. Người đàn ông đó đang phải ra tòa vì một vụ kiện, và chỉ vì một nghĩa cử đẹp của quá khứ khiến chị chắc chắn rằng anh ấy không phải là người xấu, thì tôi nghĩ chị rất bao dung. Tôi đồng ý rằng chúng ta nên suy nghĩ tích cực và nhằm vào niềm tin nơi con người. Việc xét nghiệm ADN không quá tốn kém đâu, nên anh ấy có thể làm được hoặc chị vay mượn giúp anh ấy. Tôi cho rằng điều này đã là khá phổ thông ở thời điểm hiện tại. Hi vọng chị đã tin đúng người.

Bùi Thị Quế
.
.
.