Phê chuẩn Công ước về Quyền trẻ em

Thứ Năm, 20/12/2018, 15:44
Ngày 20-11-1989, Đại Hội đồng Liên Hiệp Quốc đã phê chuẩn Công ước về Quyền trẻ em (CRC), quy định các quyền dân sự, chính trị, kinh tế, xã hội và văn hóa của trẻ em.


Ngày này năm xưa

Các quốc gia phê chuẩn công ước chịu ràng buộc của các quy định công ước này theo luật quốc tế. Cơ quan giám sát thi hành công ước này là Ủy ban về Quyền trẻ em LHQ (UNCRC) bao gồm các thành viên từ các quốc gia trên khắp thế giới. Các quốc gia đã phê chuẩn công ước này phải báo báo trước UNCRC theo định kỳ để ủy ban này kiểm tra quá trình tiến triển trong việc thực thi công ước và tình trạng quyền trẻ em ở quốc gia đó.

Tất cả các quốc gia trên thế giới là thành viên của LHQ, ngoại trừ Mỹ, đều đã phê chuẩn công ước này. Bản công ước này bắt đầu có hiệu lực từ ngày 2-9-1990 sau khi đã đạt số quốc gia phê chuẩn theo quy định. Theo công ước này, trẻ em là người có độ tuổi từ 18 tuổi trở xuống, ngoại trừ độ tuổi khác theo quy định của luật pháp một số nước trên thế giới.

Chính phủ Mỹ đã đóng một vai trò tích cực trong việc soạn thảo Công ước và đã ký kết vào ngày 16-2-1995, nhưng đã không phê chuẩn cùng với Somalia. Điều này do phe đối lập đối với Công ước đã chống lại việc phê chuẩn xuất phát chủ yếu từ phe bảo thủ chính trị và tôn giáo. 

Ví dụ, Quỹ Heritage thấy công ước đe dọa kiểm soát quốc gia về chính sách trong nước. Các nhóm khác cũng phản đối nó, chẳng hạn như Hiệp hội các trường pháp lý Quốc phòng lập luận rằng CRC các đe dọa Giáo dục tại nhà, và quyền của cha mẹ các nhóm, những người cho rằng Hiệp định sẽ chồng lên gần như tất cả các luật trong nước về trẻ em và gia đình. Cựu Tổng thống Mỹ Barack Obama đã mô tả việc không phê chuẩn Công ước là "xấu hổ".

Việt Nam là nước đầu tiên ở châu Á và nước thứ 2 trên thế giới phê chuẩn Công ước của LHQ về Quyền trẻ em vào ngày 20-2-1990. Điểm chính của Công ước Quốc tế về Quyền Trẻ em 1989 yêu cầu: “Các quốc gia thành viên phải bảo đảm cho trẻ em có đủ khả năng hình thành quan điểm riêng của mình, được quyền tự do phát biểu những quan điểm đó về mọi vấn đề tác động đến trẻ em, và những quan điểm của trẻ em phải được coi trọng một cách thích đáng, tương ứng với độ tuổi và mức độ trưởng thành của trẻ em”.

Trong văn bản gốc có đến 54 mục trình bày bằng một ngôn ngữ rất phức tạp và chắc chắn không dễ hiểu với trẻ. Vì vậy, UNICEF - tổ chức về quyền trẻ em của LHQ - đã tóm lược văn bản 20 trang này trong 10 quyền cơ bản: 

(1) Quyền được đối xử bình đẳng và bảo vệ chống lại sự kỳ thị phân biệt tôn giáo, nguồn gốc và bình đẳng giới. (2) Quyền có tên gọi và quốc tịch. (3) Quyền về sức khỏe và y tế. (4) Quyền được giáo dục và đào tạo. (5) Quyền giải trí, vui chơi và tiêu khiển. (6) Quyền tự tìm hiểu thông tin, quyền phát biểu, quyền được lắng nghe và tụ họp. (7) Quyền riêng tư và sự giáo dục không bạo lực trong ý nghĩa của bình đẳng và hòa bình. (8) Quyền được trợ giúp ngay lập tức trong trường hợp khẩn cấp và thảm họa, và được bảo vệ khỏi sự tàn ác, bỏ bê, lạm dụng, khai thác và bách hại. (9) Quyền có một gia đình, được sự chăm sóc của cha mẹ và có một chỗ trú ngụ an toàn. (10) Quyền được chăm sóc cho trẻ em khuyết tật.

Trong thực tế, những điều này có nghĩa rằng trẻ em có quyền được sống trong một môi trường an toàn mà không bị phân biệt đối xử. Trẻ em có quyền tiếp cận nước, thức ăn, được chăm sóc y tế, giáo dục và có tiếng nói trong các quyết định có ảnh hưởng đến hạnh phúc, phúc lợi của trẻ.

Xuân Trường
.
.
.