NSND Thái Bảo: Đủ tỉnh táo và biết điểm dừng

Thứ Năm, 07/12/2017, 15:13
NSND Thái Bảo khẳng định, chị không thấy mình thông minh như nhiều người nhận xét. Nhưng bù lại, trên con đường âm nhạc hay trong cuộc sống, chị là người rất nhạy cảm, tỉnh táo để biết mình là ai, đứng ở đâu.


- Chào NSND Thái Bảo. Cho đến thời điểm hiện tại, chị đã có một danh hiệu cao quý trong nghề và một gia đình hạnh phúc. Chị có nghĩ mình đủ chưa?

+ Nếu gọi là đầy đủ thì không ai có được đầy đủ. Nếu nói hạnh phúc sẽ khó ai có được hạnh phúc trọn vẹn. Cuộc sống ngoài số phận và sự may mắn thì mình phải cố gắng sắp xếp khoa học, tiết chế cảm xúc... để tạo cho mình một tư tưởng thoải mái.

Công việc nào cũng đều có áp lực. Không có áp lực và không vượt qua thì không có thành công. Người làm nghệ thuật, hay một công việc đơn thuần nào đó mà mọi thứ đều dễ dàng thì mình sẽ khó chạm được đến thành công. Tôi nghĩ, mình phải trăn trở, "đổ mồ hôi, sôi nước mắt" thì khi nhận được thành quả lúc đó mới hạnh phúc.

- Nhìn chị lúc nào cũng trẻ trung, rạng rỡ như thế này, tôi tò mò không biết chị đã bao giờ gặp ''trái đắng'' nào chưa?

+ Làm bất kỳ một công việc nào sẽ có thời điểm chúng ta rơi vào khó khăn. Tôi cũng không ngoại lệ. Tôi rời khỏi vòng tay ấm áp của bố mẹ năm lên 10 tuổi, từ Nghệ An ra Hà Nội để theo đuổi đam mê, có thời điểm "cơm ăn không đủ no, áo không đủ mặc". Nhưng tình yêu nào rồi cũng trải qua nhiều cám dỗ, công việc thì trải qua sự áp lực.

Đã có nhiều người nhận xét, Thái Bảo thông minh nhưng bản thân tự đánh giá, tôi thấy mình là người chịu khó quan sát. Thấy ai đã va vấp điều gì thì mình tránh. Tôi là người rất nhạy cảm, tỉnh táo. Tôi luôn biết ơn cha mẹ, cuộc sống để cho tôi trải qua những khó khăn trước đó thì mới có hạnh phúc viên mãn sau này.

- Nguời làm nghệ thuật mà có đầu óc "quá tỉnh táo" thì sẽ là một bất lợi?

+ Tôi thừa nhận điều này sẽ gây bất lợi cho mình. Đôi khi sự thẳng thắn của tôi làm mất lòng không ít người. Nhưng thà thế còn hơn giả tạo và lèo lá. Đã có một số nhạc sĩ gửi bài cho tôi và thấy không hợp, tôi từ chối luôn. Dù đó là ca khúc do nhạc sĩ nổi tiếng sáng tác. Thực sự tôi không dám mạo hiểm. Trong nghệ thuật mà cả nể sẽ mất uy tín cho người hát và cả người sáng tác.

- Thật khó có thể tin khi cô gái Nghệ An năm nào ra Hà Nội học tập và lập nghiệp có được sự nghiệp khiến nhiều người ước mơ lại không phải là người "mạo hiểm"?

+ Tôi là người có bản lĩnh thì đúng hơn. Sự mạo hiểm trong khuôn khổ cho phép. Có lẽ vì tôi là người Nghệ An nên tính cách rất rõ ràng. Làm được việc thì tôi mới dám nhận lời.

Người ta thường nói "tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát" và tôi là như vậy. Tôi rất rõ ràng, cũng không phải kiểu người ngạo mạn, hay đanh đá. Tôi sống khá biết điều và chân thành. Tôi có quan điểm riêng của mình, biết mình là ai.

- Chị vẫn lặng lẽ ra các sản phẩm âm nhạc và không cần đến truyền thông, phải chăng chị muốn "hữu xạ tự nhiên hương"?

+ Đến giờ phút này, tôi đã có một danh hiệu cao quý trong nghề, là ca sĩ có một góc trong làng âm nhạc Việt Nam, nên việc truyền thông để đánh bóng tên tuổi là điều không cần thiết.

Như bạn nói, "hữu xạ tự nhiên hương" nên tôi nghĩ, đôi khi làm truyền thông ầm ĩ nhưng chỉ được một thời gian khán giả lại quên lãng. Nhưng điều âm ỉ lại khiến mọi người nhớ lâu.

Thành công của người ca sĩ không quá khó nhưng cũng không dễ dàng. Nếu chọn đúng con đường mình đi, ngoài năng khiếu bẩm sinh thì phải đam mê và nỗ lực thì mới gặt hái được thành quả nhất định. Ngày xưa, khi mới về Nhà hát Ca múa nhạc Việt Nam, tôi như một người đứng dưới chân núi mà nhìn lên đỉnh núi. Vì nơi này quá nhiều ngôi sao lớn để tôi ngưỡng mộ, từ sự nghiệp đến cách sống. Tôi trân quý những người đi trước để mình học tập.

Những ngày đầu về nhà hát tôi còn quá trẻ, cũng hoang mang không biết có hoà nhập được môi trường mới này không. Thời điểm đó, tôi chỉ là một diễn viên nhạc công học đàn bầu, chưa được đào tạo thanh nhạc một cách cơ bản. Tôi hát bản năng, bằng cảm xúc và trái tim của mình, vì thế tôi đã phải khép cửa suy nghĩ để chọn cho mình một con đường đi.

- Thành công của ngày hôm nay thì ai là người đã có tác động đến con đường nghệ thuật của chị?

+ Ba tôi là Giám đốc Bảo tàng Kim Liên (Nghệ An) nên những ngày còn bé tôi đã đi theo ba sang nơi làm việc để lắng nghe những câu chuyện ba kể. Ngoài ra, những lời thuyết minh của các cô hướng dẫn viên tại Bảo tàng đã ngấm vào đầu óc tôi từ lúc nào không hay. Sau đó, khi ra Hà Nội học nhạc, tôi học về đàn bầu. Tất cả trở thành nền tảng của giọng hát Thái Bảo về sau này. 

Hát những ca khúc về Bác Hồ để lại dấu ấn trong lòng công chúng thật quá khó. Nhưng chính câu chuyện ba kể đã tác động cho tôi rất lớn khi hát về Bác đầy cảm xúc.

Khi tôi ra đường chỉ cần người bán rau, anh xe ôm… đã nhận ra mình nói: "Tôi rất thích Thái Bảo hát ca khúc Thăm bến nhà Rồng". Thực sự tôi rất xúc động. Tôi không ngờ bài hát đã chạm vào trái tim của mọi tầng lớp khán giả.

- Khi những ngày đầu bước chân vào Nhà hát Ca múa nhạc Việt Nam, nơi có nhiều ngôi sao, chị lại là một cô gái trẻ mới bước chân vào nghề, vậy thời gian đầu chị đã gặp nỗi buồn nào và động lực nào để chị vượt qua?

+ Tôi may mắn sinh ra trong một gia đình trí thức nên mình được giáo dục một cách tròn trịa về văn hoá. Nhưng lại thiệt thòi vì trong gia đình không ai làm nghệ thuật nên không có một chỗ dựa.

Làm nghệ thuật cần những tinh xảo, nhanh nhạy và sáng tạo. Điều quan trọng nhất phải biết tỉnh táo để biết điểm dừng. Cảm xúc thiếu thì hụt. Thừa thì chán. (cười).

Khi mới được tuyển vào Nhà hát, tôi chỉ biết hát bằng trái tim, bản năng. Hơn nữa, có lợi thế học đàn bầu nên kiến thức âm nhạc nắm rất chắc. Trong khi đó, nhà hát có rất nhiều ngôi sao như: Lê Dung, Thu Hiền, Ái Vân, Lệ Quyên… đều là những người đẹp, hát hay. Tôi luôn học hỏi đàn anh, đàn chị nhưng không bắt chước.

Trong nhiều tháng, tôi dành khoảng thời gian không ngắn để suy nghĩ và quyết định ôm đàn guitar và hát. Một lối đi an toàn, không va chạm và tranh giành với ai. Kể từ đó hình ảnh Thái Bảo với cây đàn guitar đã theo tôi đến bây giờ.

Ngày đầu tôi mới đi hát với ca khúc "Vết chân tròn trên cát" của nhạc sĩ Trần Tiến, đã có người nói: "Thái Bảo hát như hát nhạc vàng". Chỉ vì câu nói này, tôi đã quyết tâm học thanh nhạc bài bản với NSND Lê Dung.

Trong quá trình học với NSND Lê Dung, chị đã nhìn thấy những điểm riêng của tôi và nói: "Em là cô bé thông minh, có giọng hát bản năng và đặc biệt. Trong giọng hát của em có một chất khàn rè đặc biệt. Thật sự nếu tiếp tục học chị, chị ái ngại em sẽ mất chất khàn rè nhưng em vẫn phải thường xuyên đến đây học luyện thanh để có cái cơ bản về thanh nhạc".

Tôi luôn biết ơn NSND Lê Dung vì điều đó. Sau này, dù không học với chị nhưng nếu cần hỏi điều gì để hát cho tốt hơn thì Lê Dung vẫn nhiệt tình chỉ dạy cho tôi.

- Chị có đầy đủ kinh tế và uy tín với nghề, vậy lý do nào mà đến giờ phút này khán giả vẫn chưa thấy chị có một livehsow trong sự nghiệp ca hát?

+ Cả cuộc đời cống hiến cho nghệ thuật và để lại trong lòng công chúng vài ca khúc. Đương nhiên tôi vẫn ao ước có một liveshow hoặc một DVD để đời. Nhưng phải phụ thuộc vào thiên thời, địa lợi, nhân hoà bởi tôi là người cầu toàn nên chưa biết lúc nào có thể thực hiện được.

Dù chưa có liveshow nhưng nói đến Thái Bảo khán giả sẽ nhắc tới những ca khúc như: ''Tâm hồn'', ''Vết chân tròn trên cát'', "Mùa xuân bên cửa sổ", "Thăm bến Nhà rồng". "Mưa rơi", "Thời hoa đỏ"... Chỉ thế thôi là tôi đã thấy rất hạnh phúc.

- Xin chân thành cảm ơn NSND Thái Bảo!

Thuỷ Tiên (thực hiện)
.
.
.