Lê Trọng Tuấn: Người "chèo đò" đặc biệt

Thứ Ba, 17/12/2019, 15:11
Sống trong bóng tối từ khi 3 tháng tuổi, 12 tuổi mới biết đến trường lớp, nhưng với nghị lực phi thường, cậu bé Lê Trọng Tuấn đã vượt lên nghịch cảnh để trở thành người “chèo đò” đặc biệt “chở” những số phận không may mắn đến tương lai.


Sinh ra ở xã Đông Hoàng, huyện Đông Sơn, tỉnh Thanh Hóa, ngay từ khi  3 tháng tuổi cậu bé Lê Trọng Tuấn đã mất đi đôi mắt sáng vì biến chứng của căn bệnh sởi. Lớn lên trong bóng tối và không được đi học như bạn bè cùng trang lứa là một thiệt thòi lớn cho cậu bé tuổi ăn tuổi học như Tuấn. 

Cũng may vào năm 2000, Tuấn được Hội Người mù huyện Đông Sơn giới thiệu xuống Trung tâm Giáo dục và Dạy nghề cho người mù Thanh Hóa để học lớp tiền hòa nhập. Và cơ hội được học tập, giao lưu, trò chuyện với thầy cô, bạn bè nơi đây đã thắp sáng mơ ước lớn lao trong Tuấn, giúp cuộc đời Tuấn bước sang một trang mới với niềm tin, động lực và khát khao về một cuộc sống ý nghĩa hơn.

Tuấn chia sẻ: “Lúc xuống trung tâm học tôi đã 12 tuổi, lần đầu tiên được biết tới trường, tới lớp, biết tới thầy, cô và có cả những người bạn đồng cảnh chia sẻ khó khăn, tôi thấy rất vui và háo hức. Cũng từ đây tôi khát khao về một cuộc sống ý nghĩa, một cuộc sống để sống để thấy mình không vô nghĩa”.

Đến với lớp hòa nhập của Trung tâm Giáo dục và Dạy nghề cho người mù Thanh Hóa, Tuấn được làm quen với những chấm nhỏ nổi trên tờ giấy với những quy tắc riêng, được gọi là chữ nổi Braille. Sau một năm kiên trì, nỗ lực phấn đấu và khổ công luyện tập, Tuấn đã có thể đọc và viết tương đối thành thạo, được trung tâm giới thiệu ra Trường Phổ thông cơ sở Nguyễn Đình Chiểu Hà Nội để học. Nhưng vì điều kiện gia đình khó khăn nên Tuấn trở về địa phương học hòa nhập cùng với các bạn mắt sáng. Đây quả là vấn đề vô cùng khó khăn!

Sách vở là phương tiện đến với thế giới xung quanh của con người, nhất là với những người khiếm thị. Thế nhưng khi về quê học, khó khăn lớn nhất của Tuấn lại chính là sách. Sách học còn thiếu, đấy là chưa kể đến sách tham khảo hay nâng cao. 

Tuấn chia sẻ: “Trong trường không có sách giáo khoa và tài liệu học cho người khiếm thị, chính vì vậy, tôi phải nhờ bạn bè đọc từng bài học trong sách giáo khoa để chép sang chữ nổi Braille lấy tài liệu học. Có những quyển sách tôi phải chép ròng rã mấy tháng trời mới xong...”.

Thầy Lê Trọng Tuấn đang hướng dẫn cho các học sinh của mình.

Có thể nói, chữ Braille giống như một thứ công cụ không thể thiếu được trong cuộc sống của những người không thể nhìn thấy ánh sáng như Tuấn. Được học chữ nổi đã giúp Tuấn biết đọc, biết viết, mở rộng hiểu biết, nâng cao kiến thức, đem lại cơ hội được học tập cùng với các bạn mắt sáng bình thường khác dù có đôi chút khó khăn. 

Sau những cố gắng, năm 2012, Lê Trọng Tuấn tốt nghiệp THPT với tấm bằng loại ưu cùng với giải Nhất cuộc thi viết văn Onkyo Khu vực châu Á - Thái Bình Dương, và được tuyển thẳng vào Trường đại học Khoa học Xã hội và Nhân văn TP Hồ Chí Minh. Tuấn chọn ngành công tác xã hội để theo học nhằm được gần gũi với những người có cảnh ngộ giống như mình, và để sau này ra trường có thể giúp những người yếu thế trong xã hội.

Với mong muốn được gần gũi và giúp đỡ những người khuyết tật, nhưng khi tốt nghiệp ra trường Tuấn lại một lần nữa rơi vào trạng thái hụt hẫng khi không xin được việc làm vì là người khiếm thị. 

Trời không phụ lòng người, một cơ duyên khác đã đưa Tuấn trở lại mái trường xưa - Trung tâm Giáo dục và Dạy nghề cho người mù Thanh Hóa với cương vị là giáo viên dạy chữ nổi Braille cho các em khiếm thị. 

Đây thực sự là niềm mong ước cháy bỏng của Tuấn, bởi những năm tháng miệt mài học tập, anh luôn ấp ủ một ước mơ, sẽ có một ngày được đứng trên bục giảng dạy các em nhỏ có chung hoàn cảnh như mình. Và thật tuyệt vời khi anh được trở lại nơi đã cho anh một niềm tin, một mục tiêu để hướng tới.

Lê Trọng Tuấn cho hay: “Mái trường xưa một lần nữa lại giang tay đón tôi. Tôi thấy rất hạnh phúc khi được trở về với các em nhỏ đồng tật thân yêu. Giờ đây tôi đã là một giáo viên dạy chữ Braille, tôi biết mình phải làm thế nào để có thể giúp các em vượt qua khó khăn và vươn lên trong cuộc sống”.

Ai đó đã từng nói “Người mù mà không biết chữ nổi thì có nghĩa là bị mù thêm một lần nữa”. Do đó, những người mù trong độ tuổi lao động, học tập, nhất thiết phải được học chữ Braille. Bởi chữ Braille chính là phương tiện, điều kiện hữu ích nhất giúp người mù học tập, lao động và trở thành những người thực sự có ích cho bản thân, gia đình và xã hội. 

Vì vậy, trong mỗi tiết học thầy Tuấn luôn cố gắng giảng giải, động viên các em học sinh phấn đấu học tập cũng như anh đã mang tất cả kiến thức của mình truyền đạt lại cho các em. Mỗi khóa học qua đi, thầy lại rút ra được nhiều kinh nghiệm, thu được những kết quả tốt hơn.

Không chỉ dạy các em học sinh cấp 1 học chữ nổi Braille, thầy Tuấn còn tham gia dạy lớp tin học cho người khiếm thị với 8 học viên theo học và dạy chữ nổi Braille tắt cho 15 học viên...

Chủ tịch Hội Người mù tỉnh Thanh Hóa Phạm Ngọc Quyết cho biết: “Thầy Tuấn là một giáo viên có nghị lực và ý chí tuyệt vời mà rất ít người khiếm thị có được. Anh rất yêu nghề và thực sự muốn gắn bó với nghề, gắn bó với các em nhỏ đồng tật. Những gì mà anh đã trải qua cùng với lòng hăng say lao động, cảm thông, chia sẻ với người đồng tật cho thấy anh thực sự là một tấm gương nhà giáo dạy chữ Braille tiêu biểu”.

Quả thật, thầy giáo Lê Trọng Tuấn chính là tấm gương tiêu biểu cho những người giàu nghị lực, không chịu khuất phục trước số phận. Thầy không chỉ là tấm gương để cho những bạn trẻ khuyết tật khác nhìn theo, tiếp nối mà còn là tấm gương sáng để cho những người trẻ bình thường noi theo.

Hồng Việt
.
.
.