Chuyện về người đàn ông có mái tóc kỳ quái

Thứ Bảy, 11/02/2017, 09:32
Mái tóc dày, dài quấn vào nhau, hình thù cổ quái, khi thì như rồng bay phượng múa, lúc lại như trùng vân điệp điệp. Mái tóc ấy cả chục năm nay không được chủ nhân gội hay cắt tỉa, có lẽ đã dài hàng mét.

Ông Nguyễn Thế Thắng (Khu 2, phường Cửa Ông, Cẩm Phả, Quảng Ninh), chủ nhân của mái tóc cổ quái ấy chia sẻ, chỉ sau một trận ốm thập tử nhất sinh, mái tóc ấy cứ thế dài ra, hễ động kéo để cắt là lại ốm, người cứ đơ ra như thể sắp chết.

Gió mùa đông bắc tràn về, ngôi nhà ông Thắng trở nên tiều tụy, xác xơ. Gọi là nhà chứ thực nơi ở của người đàn ông này chỉ là cái lán chung tường với nhà hàng xóm lợp tôn sơ sài. Nhà ông Thắng chẳng mấy khi mở cửa, ánh sáng yếu ớt chỉ lọt được qua chiếc cửa sổ không chắn song.

Ông Thắng khoe sau trận ốm thập tử nhất sinh nên không dám cắt tóc.

Ông Thắng lọ mọ chuẩn bị bữa tối cho mình, gần chục năm nay, bữa nào ông cũng chỉ ăn một món duy nhất là mỳ tôm với dăm ba quả đỗ thái trộn cùng. Bà Nguyễn Thị Mây (người cùng khu với ông Thắng) lắc đầu: "Ông ấy hoàn toàn bình thường, chẳng có vấn đề gì về tâm lý nhưng cứ thế đấy. Tự đày đọa, tự làm khổ mình thôi".

Tiếp chúng tôi bằng ánh mắt dại dại, cùng nụ cười hết cỡ phô trọn bộ răng xỉn ố khiến người đối diện không khỏi lạnh sống lưng. Hỏi ra mới biết, cả năm cũng chẳng ai đến thăm ông, người thân cũng không ngó ngàng. Có khách, ông Thắng như vớ được vàng.

Nơi ông Thắng ngủ chẳng khác gì ổ chuột, chiếc giường buông màn 24/24h, chăn và gối phủ một màu đen kịt, khiến người ta không còn biết trước đó nó màu gì. Dù thiếu thốn đủ đường nhưng có lẽ người đàn ông ấy chẳng màng gì. Ông sống, hồn nhiên, vui vẻ chẳng khác gì mình đang ở nơi xa hoa.

Hỏi về câu chuyện cuộc đời của mình, ông Thắng nhìn về vô định, vuốt chòm râu bạc: "Tôi biết là các anh tò mò về mái tóc này mà đến thăm tôi. Cũng như người dân ở đây chục năm trước, cứ nhìn thấy tôi, thấy mái tóc này là bàn tán, chỉ trỏ. Họ nhìn mãi, bàn tán mãi thì cũng thôi, cũng thành quen. Buổi sáng tôi cứ dạo quanh chợ, rồi lại vòng ra đường bao biển, mà chả có anh nào thèm hỏi. Tôi có kết một chứ kết mười thì cũng mặc kệ". Nói xong ông buông tóc cho chúng tôi "kiểm tra" xem mái tóc này là thật hay giả.

Quả thực, mái tóc của ông Thắng "khủng" ít thấy. Bộ râu dù đã bạc nhưng mái tóc vẫn còn đen xám. Hàng nghìn sợi tóc quấn chặt, bấu víu, xoắn lại với nhau, đến độ cảm giác mái tóc ấy như một khối.

Đặc biệt hơn cả, các lọn tóc cuốn lấy nhau tạo ra nhiều hình thù kỳ quái, chỗ thì như con rắn hổ mang, chỗ lại như hình mây, chỗ lại khum khum như mai rùa. Mái tóc của ông không thấm nước, nên 10 năm nay ông không gội đầu, có chăng chỉ một chút trên đỉnh đầu.

"Tôi thấy mái tóc của mình mà lại không phải của mình. Dù nó nặng thế, to thế, bẩn thỉu thế nhưng chẳng thấy liên quan hay khó chịu gì cả. Như thể không phải từ trên đầu mình mọc ra, chỉ thấy ngày một dài hơn thôi"- ông Thắng kể.

Ông Thắng bắt đầu nói về nguyên nhân khiến mái tóc của mình trở nên kỳ quái với giọng đầy u uẩn. Sắc mặt ông sầm xuống, liên tục lắc đầu vì cũng chẳng hiểu nổi lý do tại sao lại xảy ra hiện tượng này với mình. Không chỉ ông Thắng mà những người chứng kiến mái tóc ngày một dài ra ấy cũng không thể giải thích.

Ông Thắng đứng trước ngôi nhà tuềnh toàng của mình.

Người thì cho rằng đó chỉ là hiện tượng tự nhiên, người lại cho rằng đó là biểu hiện của người được "cô" chấm. Sớm hay muộn cũng trở thành ông Đồng bà Cốt, được ăn lộc thánh. Nếu như vậy thì quả là điều ông Thắng không thể tin được, vì từ nhỏ ông không tin vào ma quỷ, thần thánh.

Ông Thắng chỉ có thể nhớ, sau trận ốm thập tử nhất sinh, các sợi tóc trên đầu cứ thế bó sát lại, dính với nhau. Ông kể lại: "Hôm đó đi ra phố thì vừa đi được nửa đoạn đường người ông cảm thấy lạnh toát. Tôi tự nhiên không thở được, tim thì đập rất mạnh cảm tưởng như sắp vỡ ra vậy, về nhà nằm quật ra ốm luôn. Tôi ốm ròng rã 6 tháng trời, lạ là chỉ thích ngủ và giống như người phụ nữ ốm nghén vậy. Trạng thái cơ thể lúc đó rơi vào vô thức, khi tỉnh dậy thì thấy nặng đầu, sờ lên tóc đã dài đến ngang vai, nó xoắn tết và bện chặt lại với nhau không tài nào gỡ ra được".

Càng kể chúng tôi càng được nghe những câu chuyện mơ hồ của ông Thắng, ông chẳng nhớ cụ thể thứ gì. Ông không nhớ nổi đó là bệnh gì, cũng chẳng biết chữa trị ra sao, thậm chí ai là người ở bên ông chăm sóc 6 tháng ròng rã.

"Ốm mà không phải là ốm, trạng thái lúc đó của tôi là vô thức, không còn ý niệm nào về sự sống và môi trường xung quanh. Lúc thì mê man, khi lại tỉnh táo, sống mà như thể đã chết" người đàn ông lập dị nói.

Khi tỉnh dậy, liên tiếp xảy ra những điều kỳ lạ với ông Thắng. Nhiều lúc ông có cảm giác mình bị ai đó bắt đi, đi khắp nơi cũng chả biết đi vì lý do gì và đi tới đâu. Thấy xe đạp là ông nhảy lên đi, đi như thể có ai đó đã vạch đường chỉ lối vậy. Rồi cả lúc đi bộ, ông đi khắp nơi, có lúc người ta cũng chẳng biết đi đâu thế rồi ông cũng tìm được đường về nhà.

Chỉ đến lúc tỉnh táo, ông Thắng mới thẫn thờ mơ hồ nhớ lại những gì mình đã làm, dù có vò đầu bứt tóc cũng chẳng thể nhớ nổi mình đã làm gì. Ý niệm về ma quỷ dù có xuất hiện trong đầu ông nhưng rồi cũng nhanh chóng tan biến. Bởi ông chẳng tin vào những điều huyễn hoặc. Chỉ có mái tóc kia ngày một dài hơn, ngày một kỳ quái hơn, ông sống chung với nó như một điều đương nhiên.

Ông Hà Văn Thái (người hàng xóm của ông Thắng) cho biết: "Ma mị gì, ông ấy lười tắm gội, cắt tỉa nên mới thành ra như vậy. Mấy ngày mới thấy ông ấy cho tí nước lên người xoa xoa mấy cái, làm sao mà sạch được. Nhưng cũng thật kỳ lạ, hễ mà ông ấy tỉa tóc là lại ốm vật ra".

Ông Đỗ Quang Vinh (trưởng khu dân cư nơi ông Thắng cư trú) cho hay: Nhiều người cho rằng ông ấy vì tiếc của mới thành ra như vậy. Hồi thanh niên ông ấy cũng có thể coi là thành đạt ở khu vực này.

Ông Thắng ngang dọc khắp nơi, kiếm tiền dễ như trở bàn tay vậy. Khi ấy ông Thắng làm ở nhà máy than, ông ấy là kíp trưởng. Sau này ông Thắng còn buôn bán từ Nam chí Bắc, nhiều khi còn sang cả nước ngoài làm ăn. Lúc hoành tráng nhất ông ấy còn đưa cả gia đình sang Hồng Kông làm ăn. Có lẽ làm ăn bốc quá nên vụ đó thua lỗ nặng, lại dìu dắt vợ con về nước.

Mái tóc không giống ai khiến nhiều người phải sợ.

Hiện nay vợ và ba người con đang ở ngoài phố, còn ông Thắng lủi thủi một mình, chẳng mấy khi tiếp xúc ai. Chính vì thế nhiều người mới phỏng đoán, vì làm ăn thua lỗ, mất mát quá nhiều nên ông Thắng thành ra vậy".

Một số nhà khoa học cho rằng, hiện tượng "tóc kết" là căn bệnh hiếm gặp trên thế giới, có tên quốc tế là: Trico Ressi Nodosa. Thông thường, căn bệnh trên là do di truyền gây ra.

Dù vì lý do gì, dù đồn đoán thế nào, ông Thắng vẫn chẳng quan tâm. Ông sống tự do tự tại với mái tóc đặc biệt của mình. Ông vẫn vui vẻ sống, sống đơn giản với 13 cân gạo được "tài trợ" mỗi tháng, hết gạo thì ăn rau, ăn cỏ, thậm chí nhịn đói cũng chẳng phải chuyện gì ghê gớm. Ông Thắng nói mà như hờn: "Cuộc sống này chơi mình thì mình chơi lại, có gì đâu mà sợ!"

Phong Anh
.
.
.