Mark Ward, vụ án ma túy kì lạ

Chủ Nhật, 27/10/2013, 12:46

Người đầu tiên được tìm đến trong bất cứ câu chuyện ma túy trong bóng đá nào chính là cựu tiền vệ cánh phải mang áo số 7 của Everton, Man City, West Ham, Wigan… và là tù nhân mang số hiệu NM 6982 của Trại giam Kirkham và Walton (thành phố Liverpool).

Vốn là một cầu thủ giỏi, từng khoác áo 12 CLB, trong đó có gần một nửa là các đội bóng thi đấu ở Premiership, nhưng khi giải nghệ, Mark Ward lại dính vào một vụ án không đáng có và trải qua 4 năm bị giam phía sau song sắt nhà tù.

1. Vào một buổi chiều nắng đẹp, Mark Ward bước trên sân thượng của một tòa cao ốc tại Liverpool. Vài ngày sau khi mãn hạn tù, nhìn Ward vẫn săn chắc và rám nắng với công việc trong một công ty xây dựng tại Liverpool. Khi đó, Ward đang làm việc xây dựng tòa nhà Victorian tại Bootle, nơi mà Ward tiết lộ rằng về sau sẽ là trung tâm cai nghiện của thành phố.

Mard đã kể lại những chuyện về ngày còn thi đấu và là ngôi sao của Everton, Manchester City hay mùa giải hay nhất sự nghiệp (1985-1986) trong màu áo West Ham. Sau đó là về cuộc sống trong nhà tù tối tăm ở Walton rồi Kirkham và về cả gia đình mình.

Mark Ward có một người vợ xinh đẹp, bà Jane, hiện nay đã ly dị. Mark Ward vẫn nói rằng, Jane chính là "thế hệ WAG đầu tiên" tại Anh. Họ sống trong một căn nhà rộng lớn, những chiếc xe bóng bẩy, sang trọng, quần áo hàng hiệu, những chuyến du lịch xa xỉ và bản hợp đồng 2.000 bảng/tuần, mức lương rất cao hồi đầu thập kỷ 90 của thế kỷ trước. Nhưng sau thời kỳ đỉnh cao là sự trượt dốc của một ngôi sao.

Birmingham, Huddersfield, rồi tới các đội bóng tỉnh lẻ ở Hong Kong, Iceland đều có dấu chân tìm việc của Mark Ward. Túi tiền cứ ít dần, Mark Ward phải tìm một công việc với đồng lương không đáng kể ở đội bóng phong trào Altrincham trước khi vướng vào rắc rối sau một bản hợp đồng cho thuê nhà.

11h15' ngày 12/5/2005, Mark Ward bị bắt trong cuộc đột kích của cảnh sát tại nhà riêng ở Prescot vùng Merseyside. Tại đây, cảnh sát tìm thấy 4kg cocain trị giá khoảng 645.000 bảng. Mark Ward không bao giờ thừa nhận đó là cocain của mình, nhưng cũng không bào chữa tội của mình.

Khi bị bắt, Mark Ward đã thành khẩn khai nhận mọi hành vi như sau: Anh ta có một căn nhà và được một người bạn hỏi thuê một nửa với giá 400 bảng/tuần để giúp cất giấu những thứ mà chính anh ta cũng không biết là cái gì. Đây là sai lầm lớn dẫn đến hành vi bị coi là phạm pháp. Sau khi có được hợp đồng thuê nửa căn nhà, người thuê nhà đã sử dụng chính căn nhà kho của mình để tàng trữ và biến nó thành một nơi giống như xưởng sản xuất và cung cấp.

Cầu thủ Mark Ward hiện nay.

Mặc dù không tham gia vào quy trình ma túy, nhưng Mark Ward bị coi là người tàng trữ vì hành vi tội phạm được diễn ra trên chính căn nhà do ông là chủ sở hữu. Mark Ward chấp hành đủ 8 năm tù mà từ chối bào chữa đòi giảm án. Mãi về sau này, Mark Ward vẫn luôn thừa nhận đó là sai lầm khủng khiếp, một sai lầm ngớ ngẩn nhất đời mình.

Tuy nhiên, sau khi thực hiện cải tạo tốt và được xét lại án, Ward chỉ phải ngồi từ 4 năm. Tại Nhà tù Walton, Mark Ward từng có 8 tháng bị giam chung trong khu B cùng những tay giết người hoặc những tội danh nghiêm trọng tương tự.

2. Câu đầu tiên mà Mark Ward nói về ma túy trong thế giới cầu thủ bóng đá như sau: "Tôi nghĩ mọi người đều cho rằng cầu thủ không thể dùng ma túy. Nhưng bóng đá có những khoảng tối, bẩn thỉu mà người ta chỉ bị che khuất đi mà thôi". Thở dài một hồi, Mark Ward khẳng định những điều bất ngờ: "Khi mới vào nghề, tôi không bao giờ hút chích. Tôi cũng chưa bao giờ chứng kiến đồng đội nào dùng ma túy, cũng chưa từng nghe ai nói về chuyện này bao giờ. Chúng tôi chỉ uống nhiều, say sưa nhiều, chè chén nhiều và chừng đó là quá đủ để vượt quá giới hạn chịu đựng của một cầu thủ. Thử tưởng tượng nếu bạn dùng ma túy vào những đêm trước các buổi tập, bạn sẽ chẳng thể đứng vững. Trong trường hợp đó, hãy nghỉ tập và chỉ vài ngày sau bạn sẽ bị nghi ngờ ngay lập tức".

Khi kể về câu chuyện đáng nhớ nhất, Mark Ward đã khiến nhiều người sửng sốt: "Hồi ở Everton, Billy Kenny (một cầu thủ lừng danh thập kỉ 90 của thế kỷ trước) đã tạo ra một chuyện điên rồ mà không ai có thể quên. Anh ta cố gắng chuồn khỏi đội bóng vào cuối tuần và chúng tôi đã tìm thấy Kenny vào chiều thứ hai trong phòng thay đồ. Khi đó, Kenny trần như nhộng giữa những thứ bẩn thỉu nhất mà con người có thể thải ra. Anh ta thậm chí còn không biết mình đang ở đâu sau khi được đánh thức. Đương nhiên đó là hậu quả của những viên ma túy. Kết cục là ngay ngày hôm sau, Kenny bị tống cổ khỏi CLB". 

Theo Mark Ward, ngày ông còn thi đấu chuyện ma túy xuất hiện rất ít vì ma túy chưa phổ biến trong giới, và môi trường cũng trong sạch hơn. Nhưng về sau này, cầu thủ có tiền, đồng thời cũng tự chuốc lấy nhiều cám dỗ, và hầu hết đều không đủ bản lĩnh để tránh né.

Bìa cuoosnc tự truyện của Mark Ward.

Có lẽ Mark Ward là một tù nhân đặc biệt, một tội phạm ma túy đặc biệt nhất trong số những cầu thủ từng phải ngồi tù. Không sử dụng ma túy, không liên quan gì đến chuyện phạm tội, đơn giản chỉ là một cái bẫy mà ông vô tình vướng phải chỉ vì sơ suất trong… "khâu kiếm tiền" trang trải cho cuộc sống cá nhân.

Nhưng dù sao thì đó cũng là tội, một cái tội oái oăm nhưng không thể bào chữa. Và cái giá phải trả của Marrk Ward là 4 năm sống trong địa ngục, với những hình ảnh hãi hùng đầy ám ảnh.

Tại Nhà tù Walton, Mark Ward đã trải qua đủ những khó khăn, sự cô độc đương nhiên phải có. Mark Ward kể lại trong cuốn tự truyện của mình mới phát hành năm 2009 (có tên "Từ Premier League tới nhà tù") rằng: Tại Walton năm 2005, khi mới được chuyển đến đây, chính mắt ông đã chứng kiến 3 vụ tù nhân tự tử chỉ trong vòng 17 ngày. Đó chỉ là 3 vụ trong tổng số 78 vụ tự tử trong các nhà tù ở Anh trong năm 2005.

Chính tay Mark Ward đã được phân công đi đưa xác một người tù ra nghĩa trang. Khi đó, cảnh sát đã điều tra và các tù nhân còn lại có người bị tra tấn, hỏi cung… Và hầu hết những ngày ở đây là những bi kịch vào ban đêm với những tiếng than khóc, gào thét đến điên loạn. Một thứ không gian khiến những người bình thường cũng có thể trở thành gã thần kinh.

3. Sở dĩ cuốn tự truyện của Mark Ward được xuất bản ngay sau khi ra tù bởi những ngày nằm trong khám, Ward đã viết dần những gì chứng kiến, những gì trải qua của cuộc đời mình vào những trang giấy tù.

Sau khi ra khỏi Kirkham, tập giấy của Mark Ward đã dày với khoảng 100.000 từ, đều được viết bằng tay. Sau khi tập bản thảo với những tờ giấy nhàu nát, rách rưới, thậm chí có những tờ được xé ra từ cuộn giấy vệ sinh, được gửi tới nhà xuất bản của một người bạn cũ ở West Ham, nó đã được in ngay. Và khi đánh lại tập bản thảo lên máy tính, thật ngạc nhiên khi nó không hề sai ngữ pháp hay quy phạm chính tả. Mark Ward đã rất tự hào với tác phẩm của mình.

Nhưng ngay sau đó, Mark Ward đã đối diện những lời đàm tiếu cho rằng, ông cho ra lò cuốn sách ấy nhằm lấy lại hình ảnh, kể khổ và muốn trở lại với công chúng sau một thời gian rơi vào quên lãng.

Hoàn toàn không phải vậy. Với nhiều người, Mark Ward vẫn là người vô tội. Khi được đưa tới nhà tù mở Buckley Hall ở Rochdale, Mark Ward đã đón tiếp những vị khách mà ông không bao giờ nghĩ tới: Howard Kendall, cựu HLV của Manchester City và Everton, người từng 2 lần mua Mark Ward với giá 1 triệu bảng. Chính Howard Kendall là người viết lời tựa cho cuốn sách của Mark Ward. Nhiều người vẫn hiểu rằng, tội của Mark Ward chỉ là "sơ ý".

Hơn nữa, chính cuốn tự truyện của Mark Ward đã tạo ra một làn sóng hưởng ứng bởi nó không chỉ kể về những câu chuyện cuộc đời ông, mà còn có những lời khuyên, nhưng bài học cho thế hệ cầu thủ trẻ sau này, những người càng ngày càng tiếp cận nhiều với ma túy, rượu chè, nghiện hút.

Trong cuốn sách, Mark Ward cũng kể về việc ông đã dùng súng ngắn bắn đồng đội. Và câu chuyện đó trở thành một trong những điểm nhấn thú vị của cuốn sách…

Mark Ward từng... suýt bắn chết đồng đội

Đó là Giáng sinh năm 1992. Bữa tiệc của câu lạc bộ Everton được tổ chức tại quán bar Conti' tại trung tâm thành phố, nơi thường xuyên là nơi tụ tập của các cổ động viên của cả Liverpool và Everton.

Trong các bữa tiệc của Everton, các cầu thủ tới đây luôn phải mặc những bộ trang phục lạ mắt, độc đáo. Và suốt buổi tiệc, tiền vệ John Ebbrell trong bộ dạng của Popeye liên tục đấm Mark Ward rồi bỏ chạy. Điên tiết, Mark Ward lùng tìm trả đũa Ebbrell.

Khi tìm Ebbrell, Mark Ward đụng ngay John Wayne trong hình hài của một gã cao bồi đích thực. Bộ quần áo da, chiếc thắt lưng to bản với những bao đựng súng quanh người. Rất phù hợp. Chẳng còn gì hay hơn là rút một khẩu súng phun nước hoặc có thể đó là súng mô hình để đi tìm tay Ebbrell. Mark Ward nhanh tay rút đại một khẩu súng trên thắt lưng John Wayne và chạy đi.

Mark Ward trong màu áo West Ham.

Mark Ward đã đi tìm Ebbrell nghịch ngợm trong mọi ngóc ngách mà không thấy. Bất lực quay đi, Mark Ward đụng ngay Neville Southall đang trò chuyện với Barry Horne, người cải trang với trang phục của Đức giáo hoàng. Khẩu súng được Mark Ward quay tròn trên tay như một gã cao bồi thực sự. Dĩ nhiên cũng như Mark Ward, Barry Horne cũng khoái khẩu súng phun nước kia. Hứng chí, Barry Horne chỉ mặt Mark Ward nói: "Tại sao anh không bắn Đức giáo hoàng nhỉ?".

Dường như Mark Ward quên cái gã Ebbrell quỷ quái kia. Mark Ward giơ sũng chĩa thẳng vào ngực Barry Horne. Một tiếng nổ lớn vang lên. Không thể tin nổi. Ánh sáng lóe lên. Lửa phụt ra. Barry Horne bắn về phía sau. Đó là một khẩu súng thật. Rất may, viên đạn đó là đạn giả, chỉ hấp thu xung lực và đốt cháy trước khi bắn ra ngoài nhưng không có sức sát thương như đạn thật. Barry Horne được đi cấp cứu. Ngực anh ta cháy sém, rớm máu nhưng rất may chỉ xước ở ngoài da.

Hôm sau trên sân tập, John Wayne mới tức giận tiến tới, đập vào đầu Mark Ward và nói rằng, đêm hôm trước, hắn đã hét toáng vào tai tôi rằng, đó là khẩu súng thật và không được bóp cò trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Nhưng Mark Ward không nghe thấy!

Lê Giang
.
.
.