Sống trong sợ hãi

Thứ Hai, 25/10/2010, 09:05
Lời người biên tập: Cảm giác lặng người khi đọc lá thư này. Tôi cảm thấy dường như Sài Gòn quá chật hẹp. Lá thư viết vội, sai chính tả và nhiều từ địa phương. Nhưng tôi cảm giác chàng trai trong lá thư này đang phải hàng ngày sống trong một nỗi sợ hãi đến tột cùng. Cậu không để lại địa chỉ cụ thể, lá thư được gửi đến tòa soạn qua đường thư tay. Tôi rất muốn cậu đọc lá thư này và hãy đến tòa soạn. Tôi nghĩ tôi sẽ giúp được cậu điều gì đó. Hãy can đảm lên, chàng trai nhé!

Các cô chú kính mến!

Cháu vô tình đọc được tờ Cảnh sát toàn cầu, có trang "Góc khuất đời người". Cháu thấy có tâm sự của một người mẹ đau đớn khi đứa con gái duy nhất bỏ nhà ra đi vì ghét cha dượng. Cháu thấy cảm giác đồng cảm ghê gớm. Cháu cảm thấy cũng thương người mẹ đó. Vì có cái gì đó rất giống với mẹ cháu. Nhưng cháu rất ghét cảm giác phải sống chung với một người mà mình không yêu quý. Với cháu, trường hợp của cháu thì hơi khác. Nhưng cháu cũng đã phải sống trong những nỗi buồn chán không dứt về cuộc sống khi người đàn ông đó xuất hiện.

Đến giờ thì cháu thấy cháu hơi ích kỷ khi nghĩ mình phải chia sẻ tình yêu của mẹ với người khác. Nhưng khi đó, cháu thực sự muốn đuổi ông ấy đi. Cháu đã đánh nhau với ông ấy và ông ấy đã quẳng cháu xuống ao. Đêm đó cháu đã lên kế hoạch giết ông ấy. Ngày đó cháu mới 16 tuổi, cháu nghĩ mọi thứ đơn giản, chỉ cần cầm con dao đâm vào ngực cho máu phun trào lên như trong phim là xong. Cháu còn nghĩ, ông đã ném tôi xuống ao thì tôi cũng sẽ ném ông xuống ao. Đêm đó cháu  mài con dao thái rau lợn thật bén và ngồi âm ỉ trong mùng, đợi giờ thực hiện. Nhưng rồi cháu ngủ quên mất. Vì mệt mỏi. Đến hôm sau thì con dao đó mẹ cháu mang đi làm đồng và bỏ quên mất. Thế là cháu đã không thực hiện được kế hoạch giết ông ta.

Cháu bèn nghĩ cách khác, cháu muốn cho thuốc sâu vào rượu ông ấy uống mỗi tối. Nhưng cháu lại không có tiền mua thuốc trừ sâu. Cháu lại thôi. Cái kế hoạch giết cha dượng cứ lẩn quẩn trong đầu suốt một tuần. Bây giờ nghĩ lại thấy mắc cười quá đi mất. Sao ngày đó cháu nghĩ có thể giết được một con người nhỉ? Có lẽ hồi đó cháu hay xem phim Hồng Kông nên nghĩ mạng người rất rẻ. Bây giờ thì cháu biết sợ rồi. Chỉ là hồi đó cháu ghét ông ấy đến mức nghĩ, nếu có cháu thì không nên có ông ấy.

Chuyện của cháu không chỉ là như vậy. Bữa đó cháu đang đun nước cho mẹ tắm thì ông ấy nhậu xỉn đi lẹt xẹt qua, bất ngờ vấp tay phải vung nồi làm nước đổ xối xả vào người. Ông ấy bị bỏng ở chân. Và cháu đứng đó tần ngần, không biết phải làm gì. Có thể nói sự việc diễn ra quá nhanh làm cháu không thể kiểm soát được và cháu không biết xử lý như thế nào. Khi cháu định thần lại và giơ tay ra kéo ông ta, thì ông ấy gầm lên: "Mày lui ra. Mày muốn giết tao mà. Ôi, bà vào xem con bà, nó muốn giết tôi". Cháu cảm thấy uất ức và đầy sợ hãi. Mẹ cháu chạy từ ngoài vào nhìn cháu trân trối. Rồi bà tát thẳng vào mặt cháu. Bà không cho cháu thanh minh. Ông ta thì gào khóc thảm thiết. Đến hôm sau cháu thấy ông ấy nói với mẹ cháu: "Tôi phải cho nó vào tù. Nó muốn giết tôi từ lâu rồi mà".

Cháu thấy mẹ cháu quỳ mọp dưới chân ông ấy: "Tôi xin mình, tôi mong mình tha cho nó. Hãy để linh hồn cha nó được yên". Cháu nói với mẹ cháu: "Con có ý định giết ông ấy, nhưng là từ trước. Còn lần này thì chỉ là vì ông ấy tự lao vào". Ông ấy gào lên: "Cút ngay. Đồ phản phúc. Tao nuôi mày bao năm, đến giờ mày đối xử với tao như quân thù. Tao không muốn nhìn mày nữa". Cháu phẫn uất bỏ đi. Vậy mà cháu cũng đã vào đây được gần hai năm.

Cháu bắt xe vào Sài Gòn, bắt đầu cuộc sống của một đứa lưu lạc. Mẹ cháu không dám giữ cháu. Vì lúc đó cháu điên máu và ông ta thì vẫn còn giữ ý định bắt cháu đi tù. Cháu vào Sài Gòn và xin làm bảo vệ tại một công ty vệ sỹ. Nhưng sau một tuần cháu đã bị đuổi việc vì mệt quá, ngủ quên, bị sếp bắt gặp. Cháu lại đi lang thang trên đường, và cuối cùng xin được vào làm nhân viên cho một cửa  hàng quần áo. Lúc đó cháu được nhận vào thì có tới 6 người cùng bán hàng và làm bảo vệ.

Cháu nghĩ là chị chủ cửa hàng muốn thuê cháu trông xe máy. Nhưng chị ấy nói, chị ấy muốn cháu làm nhân viên bán hàng vì cháu rất đẹp trai. Lúc đó cháu mới nhìn vào gương và thấy mình ngờ nghệch nhưng cũng không quá tệ. Chị ấy bắt đầu hướng dẫn cháu những kỹ năng bán hàng và cách làm sao để kiếm được tiền nhiều nhất. Chị ấy nói nếu làm chăm chỉ cháu sẽ được thưởng. Và chị ấy cho cháu ở lại cửa hàng luôn vì cháu không có tiền thuê nhà. Cháu thấy mình quá may mắn.

Cháu bắt đầu làm việc chăm chỉ và nghĩ mình dành dụm đủ tiền thì sẽ mua một chiếc xe máy để đi làm. Khi bắt đầu quen với việc bán hàng thì cháu bắt đầu có nhu cầu về hình thức. Cháu nhìn những người mua quần áo hàng triệu đồng và ngưỡng mộ. Có những người đàn ông đẹp và giàu. Có những người đàn bà mua cả chục cái váy cùng lúc. Cháu thấy mình thật thảm hại. Nhưng với cháu, có được miếng ăn đã là hạnh phúc lắm rồi. Ở cửa hàng, cháu nhận được một lời đề nghị từ bà bán cà phê ở phía đối diện. Sau nhiều lần suy nghĩ cháu đã đồng ý thực hiện công việc đó.

Mỗi tuần cháu sẽ tìm cách lấy một món đồ đem cho bà ấy bán. Thường thì với giá rất rẻ, chỉ bằng nửa giá gốc, nên nhu cầu mua những món đồ ăn cắp là rất lớn. Cháu nhận ra rằng, kiếm tiền bằng cách này nhàn nhã hơn nhiều. Cháu giấu tiền trong cái gối nằm ở cửa hàng. Và cháu không hề thấy có ai hỏi chuyện cửa hàng mất đồ. Vì lượng hàng quá lớn và phải hết tháng mới kiểm tra một lần. Việc nhầm lẫn hay mất cắp đồ do khách gian là chuyện bình thường. Cháu đã quen với chuyện đó.

Cho đến một ngày chị chủ cửa hàng lôi xềnh xệch bà bán cà phê và chiếc áo ngực hàng hiệu vào cửa hàng, gọi cháu ra để đối chứng. Cháu cảm thấy mình đã phạm một sai lầm lớn. Cháu khuỵu xuống vì sợ hãi. Cháu không muốn mất việc và bây giờ cháu không biết phải làm sao. Chị chủ cửa hàng lôi cháu vào phòng riêng, tát cháu và nói như ra lệnh: "Muốn sống hay muốn chết?". Cháu ôm lấy chân chị, van xin chị tha thứ. Chị nâng cháu dậy và nói: "Hãy yêu tôi đi". Cháu đã thành đàn ông như thế.--PageBreak--

Đến bây giờ cháu vẫn sống như một con công đực trong cái lồng của chị ấy. Nhưng cháu đã không còn hứng thú với điều đó. Cháu cảm thấy hoảng sợ vì cháu nhiều lần muốn ngất xỉu sau khi thỏa mãn ham muốn của chị ấy. Chị ấy là một người mạnh mẽ và nhu cầu yêu đương rất cao. Chị ấy nói với cháu, tất cả những gì chị ấy có được đều là mồ hôi nước mắt. Nếu ai lấy đi cái gì từ đó thì cũng sẽ phải trả bằng mồ hôi và nước mắt. Cháu nói với chị ấy, cho cháu thời gian để cháu kiếm tiền trả chị. Rồi cháu sẽ ra đi. Cháu không yêu chị ấy. Cháu cũng không thể sống như một gã điếm đực trong vòng vàng son giả tạo. Cháu không biết chữ nhiều, nhưng cháu cũng biết nhục, cô chú ạ.

Ngày hôm qua, sau khi thỏa mãn dục vọng xong, chị ấy chuẩn bị đi đón con và về làm người vợ ngoan hiền với chồng. Cháu hỏi chị ấy, tại sao chị lại sống như vậy? Chị ấy cười man dại rồi nói, vì tôi có quyền được hưởng những gì tôi đã bị mất. Cháu nói, cháu sẽ bỏ đi. Chị ấy nói, không thể nào thoát được khỏi Sài Gòn này nếu chị ấy không đồng ý. Chị ấy chơi với rất nhiều giang hồ. Và nếu cháu trái lời chị ấy thì cháu sẽ không còn đường về thăm mẹ.

Đến lúc này, cháu tự nghĩ, nếu ngay từ đầu cháu sống tình cảm hơn với cha dượng của mình, có thể cháu đã không phải bỏ nhà đi. Và sẽ không có bi kịch hiện tại. Cháu đang mệt mỏi và bế tắc. Cháu không biết gì về thế giới bên ngoài cửa hàng. Cháu sở dĩ đọc được báo của các cô chú là nhờ ông trông xe tại đây. Mỗi sáng thứ năm ông ấy mua một tờ báo và trong lúc ông ấy nghỉ trưa thì cháu tranh thủ đọc. Cháu chẳng biết tâm sự chuyện của mình với ai cả. Cháu đang rơi vào hố sâu của bế tắc. Cháu đã sai rồi phải không các cô chú? Cháu phải làm gì bây giờ?

Cháu Nguyễn Văn Kh.

Ca sỹ Trà My Idol:

Kh. mến! Chị đọc tâm sự của em và cảm thấy dường như em luôn ở trong tình trạng bị kích động và bị đẩy vào những điều không may. Cuộc sống lúc nào cũng vậy, không ai chọn lựa được mọi điều. Ba mẹ là một, gia đình là hai, xấu tốt cũng vẫn là của mình, phải sống chung và phải biết chấp nhận. Chuyện cha dượng - con vợ không mới, có lẽ em cũng không biết phải làm gì khi phải sống trong sự kìm nén và uất ức quá dài.

Chị bật cười khi đọc những tâm sự em muốn giết cha dượng, bởi nó mới ngây ngô ấu trĩ làm sao. Hình như khi mình 15 tuổi, cái gì mình cũng nghĩ có thể làm được và cái gì cũng nghĩ là xoẹt một cái là xong. Tuổi đó là tuổi nhiều đổ vỡ phải không em. Rất may em đã không làm điều gì xấu với ông ấy, dù bị tiếng là muốn giết cha.

Chị chỉ thấy chua xót là em đã không thể sống tiếp tục dưới mái nhà của mình và lang thang đi bụi. Và để rơi vào cạm bẫy người giữa chốn thị thành. Những cái bẫy người, thoạt tiên thật hào nhoáng, nhưng rồi nhiều cay đắng mà chỉ người trong cuộc mới thấu hiểu phải không em. Chị nghĩ, nếu em đã nhận ra được điều này thì em cũng sẽ có cách giải quyết nó. Có điều phải nhẹ nhàng, êm thấm em ạ.

Hãy dần thuyết phục chị chủ cửa hàng để em tìm cách sống dần độc lập hơn. Em mới 19 tuổi, em là con trai, em thích độc lập, thì em sẽ còn cả cuộc đời ở phía trước để sống một cách mạnh mẽ. Đừng nản lòng và đừng làm điều gì dại dột, em trai nhé. Thương em!

Nhà báo Toại Nguyễn (xzone.vn, TP HCM):

Kh., hình như bạn đang gặp vấn đề trong nhận thức, bởi vì bạn đang tự đẩy mình vào những ngõ cụt. Tôi nghĩ là tôi đang cùng thế hệ với bạn nên tôi hiểu được những khó khăn của chúng ta ở tuổi này. Nhưng phần đầu câu chuyện thì bạn quá cực đoan, còn phần sau thì bạn lại quá nhu nhược. Có thể đúng là bạn sống trong sợ hãi, vì bạn có những suy nghĩ đen tối và lầm lạc. Ngay từ đầu, lẽ ra bạn phải đối thoại với mẹ và cha dượng, tìm một hành lang tốt để cho mối quan hệ của bạn và họ được rành mạch và dễ thở nhất. Đằng này, vì không ưa ông ấy, bạn sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả ý nghĩ giết ông ấy cho… bõ ghét. Ý nghĩ đó, dù điên rồ và trẻ con, nhưng trong lòng bạn có mầm mống của sự thù hận. Tôi không thích điều này.

Bạn tự đẩy mình vào mối quan hệ xác thịt với một phụ nữ mà bạn không yêu. Tất nhiên, chị ta cũng không ra gì rồi. Chị ta cũng lợi dụng bạn để thỏa mãn những thứ mà chồng chị ta không làm được. Nhưng bạn có quyền từ chối, có quyền ra đi và bạn phải chấp nhận trả những cái giá nào đó. Biết làm sao bây giờ khi bạn đang phải sống như vậy. Nếu tôi là bạn, tôi sẽ mạnh mẽ ra đi. Chị ấy dọa bạn vậy thôi, chứ làm sao lại thuê giang hồ đánh một người yếu thế như bạn. Chị ta còn gia đình và còn cái vẻ đức hạnh bên ngoài nữa. Nhưng hãy nói thẳng suy nghĩ của mình để chị ấy hiểu bạn hơn nhé.

Siêu mẫu Quang Tuyến:

Nếu bạn có lòng tự trọng thì hãy tự giải quyết vấn đề của mình và hãy tự đứng lên bằng đôi chân của mình. Bạn sai rồi đấy. Và tôi nghĩ bạn đã nhận ra rồi. Hãy sống bằng một trái tim chân thành, đừng vin vào nỗi bất hạnh của mình và lấy mối hận người cha dượng để làm phao đỡ cho những sai lầm.

Thực sự, cần phải chấp nhận nhiều điều trong cuộc sống này. Nhất là những điều mà chúng ta không được quyền lựa chọn. Bạn thử làm một công việc bình thường, sống nghèo một chút và thử yêu một cô gái bình thường, bạn sẽ thấy mọi thứ không phải trả giá, cũng không phải sợ hãi, nghĩa là bạn đã đủ lớn để sống cuộc đời của chính mình. Đừng vin vào bất cứ điều gì. Hãy đứng lên và sống đúng với tuổi xuân của mình đi nhé.

.
.
.