Trong những lần về hội khóa ở Trường Viết văn Nguyễn Du, sau ồn ào thăm hỏi, những ngậm ngùi thương nuối ngày xanh là nhắc đến những bạn bè viết hay, viết tốt nhưng vì nhiều nhẽ đã “bỏ cuộc chơi văn chương”. Trong những cái tên thường được nhắc đến đó, có nhà văn Nguyễn Phúc Lộc Thành.